Chương 93: Tỉ Thí.

Ở phía bên dưới lôi đài!
Ngay sau khi hắn chủ động sử dụng công pháp mạnh mẻ để đẩy toàn bộ những tên kia rơi xuống khỏi lôi đài bằng một vụ nổ mạnh mà sóng xung kích để đẩy bay toàn bộ.


May mắn thay, hắn chưa tu luyện loại công pháp này nhưng với lượng sức mạnh bá đạo mà nó gây ra cũng đủ để giết ch.ết toàn bộ chỉ trong một kích nhưng hắn đã cố gắng thu liểm lại và dồn toàn bộ uy lực đi xuyên sâu xuống phía bên dưới lòng đất gây ra một trận rung lắc mạnh.


Nhóm người Trúc Nhi chưa hiểu chuyện gì vửa xảy ra mà mới chỉ kích hoạt linh khí hộ thân lên rồi nhắm mắt chờ đợi. Ngay khi tiếng nổ lớn kia phát nổ rồi làm mặt đất xoay chuyển cho đển lúc này.


Lới bụi mù dần dần tán đi để lộ phía trên chỉ còn lại chưa đến 10 người bao gồm hắn và 6 người bên Trúc Nhi mà thôi, còn lại những người khác đều bị đẩy bay xuống toàn bộ.


Ở phía trên cao, những người cao tầng cũng vì thế mà kinh ngạc, vừa rồi uy lực đâu chỉ dừng lại ở Luyện Khí Kỳ đâu, chí ít cũng phải chạm ngưởng Trúc Cơ rồi cũng nên.


Đột nhiên lão giả kia đạp không rồi nhảy thẳng xuống phía bên dưới. Ánh mắt lão liếc nhìn xung quanh những người đứng tại ở bên trên dò hỏi.


available on google playdownload on app store


Lần đầu tiên trong một lần thi tuyển có thời gian kết thúc nhanh nhất, ngay vừa lúc bắt đầu thì cũng đã kết thúc, ánh mắt lão nhìn về phía hắn đang đứng ngờ vực.


“Ông nội”. Đột nhiên, Trúc Nhi nhìn thấy người đó rồi lên tiếng, gương mặt vui mừng của cô ấy hiện lên rồi chạy một mạch lại gần.
Ngay khi nghe thấy tiếng của đứa cháu gái yêu quý nên lão đã rất yên tâm, nhanh chóng quay người rồi ôm vào trong lòng rồi hỏi với giọng điệu quan tâm lo lắng.


“Cháu không sao chứ?”.
“Con không sao, may có hắn ta nhắc nhở nếu không thì con cũng bị thổi bay như những người bên dưới kia”. Lời nói ngập ngừng của nàng hướng về phía hắn trả lời.


“Hắn là kẻ mà con đã từng kể với ta phải không?”. Lúc này, lão chợt nhớ tới vụ việc mà Trúc Nhi cùng đám đệ tử kia trốn ra bên ngoài nhưng không may gặp phải hung thú thú tấn công và may mắn có người ra tay giúp đỡ.
“Đúng vậy”. Trúc Nhi gật đầu trả lời.


“Tiểu Tử, rung động đó là do ngươi gây ra”. Lão nhanh buông Trúc Nhi ra rồi tiến lại gần hắn tr.a hỏi.
“Có thể xem như vậy đi”. Đáp lại, hắn lại từ tốn chắp hai tay sau lưng rồi thản nhiên trả lời.
“Rất tốt, rất tốt”. Đột nhiên, lão bật phá lên cười lới rồi quát lớn.


“Ta tuyên bố, vòng thi thứ nhất kết thúc, những người rơi khỏi sàn đấu đã bị loại và chỉ có 7 người chiến thắng”.
“Ngày mai sẽ tiếp diễn vòng thi đấu thứ hai, xếp hạng những vị trí đầu”.


“Gia gia… Đâu cần phải như thế, bọn con đâu thể đánh lại hắn, thứ tự xếp hạng đã quá rõ rồi còn gì?”. Đợi tới lúc lão dứt lời, Trúc Nhi nhanh chóng chạy lại rồi thì thầm vào một bên tai lão.
“Đâu thể làm khác được, đây là quy định của tông môn ta từ xưa đến giớ rồi”.


Trái lại, lão đưa tay lên rồi gõ nhẹ trên đầu của cô ấy rồi đáp lời.
“Việc này ta cần phải báo lên cho môn chủ cũng với những trưởng lão khác để bàn bạc lại”.
Ở phía bên dưới khán đài!


Đám đệ tử quan sát chuyện này cũng cảm thấy khó hiểu mà bán tán xôn xao, chưa bao giờ xem một trận loạn chiến nào như thế này cả, vừa bắt đầu cái vừa kết thúc, giống như kết quả đã được dàn xếp từ trước vậy.


Còn đám đệ tử tham gia bị hắn giẩm một cái rồi đánh bay xuống bên dưới lúc này vẫn còn chưa hết bàng hoàng. Vừa rồi còn đang rất hùng hổ tiến đánh nhưng từ đâu xuất hiện một tiếng nổ lớn rồi một cơn gió cực mạnh từ đâu thổi đến đánh bay toàn bộ bay đi như một con kiến vậy.


Cẩm Tú đứng ở phía bên dưới cũng một mực biểu cảm như vậy, rất kinh ngạc, mặc dù đoán được một phần là do ai gây ra nhưng nàng vẫn không dám tin. Gương mặt xinh đẹp tuyệt trần của nàng có phần bán tin bán nghi lộ rất rõ.


Cho tới khi hắn từ trên lôi đài nhảy xuống rồi đi đến mới có dịp được hỏi.
“Vừa rồi là do ngươi làm?”.
“Thế nào, không tin ta hay sao? Hắc hắc”. Trả lời, hắn khoái chí cười lớn một tràng rồi đáp.


Cẩm Tú cũng chỉ biết nở một nụ cười nhẹ mà không biết nói gì thêm mà chỉ biết lặng lẽ quay người rồi cả hai quay trở về mà thôi.
Sáng ngày hôm sau!
Ngay ngoài cửa phòng, Trúc Nhi cùng những người kia đang đứng đợi hắn ở bên ngoài với vẻ rất hân hoan.


Ngay khi hắn đẩy cửa tiến ra ngoài trông thấy họ thì có chút giật mình, rồi lên tiếng dò hỏi.
“Có việc gì hay sao?”.


“Không, chỉ là nay ta biết được tin từ ông nội là toàn bộ trưởng lão cùng môn chủ tiến đến xem vòng thi ngày hôm nay”. Trúc Nhi tiến sát lại gần hắn rồi nói với giọng điệu chắc chắn.
“Nay đấu 1-1 hay sao?”. Hắn ngày hôm qua không để ý đến thuyết giảng của vị lão giả kia nên quay qua hỏi.


“Đúng là vậy, nhưng toàn bộ đều là người quen biết của ta”. Trúc Nhi gật đầu rồi mới cảm thán.


“Hắc hắc, như vậy thì dễ quá rồi phái không. Các ngươi gặp ta thì chủ động nhận thua thôi”. Hôm qua thi đấu đã bị hắn phá cho tan tành như vậy rồi nên hôm nay hắn lại đang tính nhúng tay vào toàn bộ tỷ số bên trong.


Cũng chẳng cần nhọc công thi đấu làm gì khi biết chắc không có ai có thể cùng hắn đối đầu. Điều này bọn họ cũng biết chắc nhưng…
“Như thế thì nói làm gì?”.
“Nay phải bắt cặp với một đệ tử nội môn mới khó nhằn”.


“Với số lượng chưa tới 1000 người nhưng bọn họ đều có thực lực ít nhất cũng phải Luyện Khí tầng 6 rồi, bọn ta chỉ mới tầng 4 tầng 5 mà thôi”.
Đám đệ tử kia lên tiếng phản bác.
“Ồ, có chuyện như vậy sao?”. Dường như hắn không quan tâm mà nhẹ nhàng trả lời như cho qua.


“Quan trọng hơn là những người cao tầng nhất tông môn làm giám khảo”. Dứt lời, Trúc Nhi thở dài một hơi chán nản rồi lắc đầu.
“Nhưng sàn đấu ở ngoại môn chỉ có một không phải sao? Có khi nào là một trận loạn đấu giữa ngoại môn và nội môn”. Cẩm Tú suy ngẩm một hồi lâu rồi lên tiếng.


“Cũng có thể, nếu như vậy thì nhanh rồi”.
“Hắc hắc, ta không quan tâm, kẻ nào đến thì ta đánh kẻ đó”. Trái lại, hắn lại rất khoái chí trả lời. Tối qua cả một đêm vận động mạnh nên hôm nay thân thể cảm thấy sức lực dâng tràn nên rất hăng hái.


Trái lại, đám đệ tử kia nhìn hắn vô tư như vậy lại thở dài, nếu như thất bại thì phải đợi thêm 1 năm nữa mới có thể đăng nhập nội môn, như thế chẳng khác gì làm chậm quá trình tu luyện thêm một năm sao?


Ở ngoại môn đâu được hưởng nhiều nhu yếu phẩm từ môn phái đâu, toàn bộ đều phải thông qua liên hệ để mua hoặc là trao đổi thứ gì đó mới có thể có đủ đan dược để mà tu luyện.
Nghĩ tới điều này, bọn họ càng ngày càng thêm nhụt chí.


“Ta chỉ quan tâm tới đan dược kia mà thôi, công pháp thì cho các ngươi tùy chọn, ta không hứng thú”.
Nhưng dưới lời nói này của hắn như đang vực dậy tinh thần của bọn họ vậy.


Nếu may mắn thu được bát giai công pháp thì thực lực đâu chỉ được tăng lên vài phần và khả năng hấp thụ linh khí cũng phải cao hơn một cấp độ lớn. Như thế cũng đủ để tu luyện trong một thời gian dài.


“Không còn sớm nữa, ta đi thôi”. Vui mừng một lúc lâu, lúc này Trúc Nhi mới để ý đến thời gian rồi nhắc nhở bọn họ.


Trên đường đi, bọn họ nhận được sự chú ý cuả những người xung quanh, trong đám những đệ tử ở đây thì bọn họ chính là những người được xem là ưu tú nhất ở hiện tại và có một kẽ với râu tóc luộm thuộm nhưng thực lực lại không hề tầm thường.


Cho tới khi bọn họ tiến lại gần lôi đài thì nhìn thấy phía trên kia có 7 người với bộ môn phục mà xanh nhạt và màu đỏ tím tượng trưng cho phong và lôi.


Phía trên kia. Đám người đệ tử nội môn tham gia thi đấu dường như biết trước được kết quả nên không hứng thú cho lắm. Hai mắt nhắm chặt trông rất thư thái mà chẳng hề quan tâm tới trận thi đấu.


Cho đến khi nhóm người bọn họ đăng nhập bên trên thì mới chịu mở mắt nhìn một lúc rồi tiến lại gần.


Ở phía trên cao kia. Có tổng cộng 9 người tại vị hướng ánh trông chờ nhìn xuống phía bên dưới. Ở phía trung tâm, một người trung niên ngồi ngang hàng với những lão giả kia, không sai biệt, vị kia chính là môn chủ của Phong Lôi Tông này. Thực lực đã đạt tới Tiên Thiên Đỉnh Phong và sắp có dấu hiệu đột phá Kim Đan.


Trên lôi đài!
Có tổng cộng 14 người thi đấu chia ra thành 7 cặp đứng đối diện nhau chờ đợi. Mặc dù bọn họ đều là nội môn đệ tử nhưng chung quy lại thì tu vi không cách xa quá nhiều, toàn bộ đều là luyện khí tầng 6 mà thôi. Không có quá nhiều chênh lệch.


Dần dần, phía bên dưới khán đài, số lượng người đi đến quan sát đang ngày một đông, cho tới khi toàn bộ khu vực bên dưới bị họ vây kính lại. Những người đứng ơ đây không chỉ có ngoại môn đệ tử thôi đâu mà còn có rất nhiều người khác cũng tò mò mà đi xuống.


Một lúc lâu sau!
Một vị chấp sự của ngoại môn đứng ở trên cao rồi cất cao giọng.
“Lần tỷ thí này có chút khác biệt so với mọi năm là đệ tử ngoại môn phải giao đấu trực tiếp với nội môn đệ tử với thể thức 1 đấu 1, không giới hạn thời gian, không giới hạn vũ khí”.


“Nghiêm cấm hành vi giết ch.ết dối thủ”.
“Rơi xuống lôi đài hoặc bị đánh ngất thì sẽ xem như thua”.
Vị chấp sự ngoại môn kia ngay khi thuyết giảng luật cũng không quên nhắc nhở những người phía bên dưới.


“Để được các vị trưởng lão đề cao và xem xét tấn thăng nội môn thì các ngươi phải dốc hết khả năng, chí ít phải kéo dài trận đấu chứ đừng để bị hạ quá sớm”.
“Đa tạ chấp sự đã căn dặn”.


Đám người nội môn kia nghe thấy vị chấp sự nói như vậy nên cao chí xem thường bọn họ với vẻ mặt rất cao ngạo.
“Bắt đầu đi”.


Ngay khi hiệu lệnh bắt đầu vang lên, đám người Trúc Nhi dốc sức lao về phía trước điên cuồng tấn công, họ ngay từ lúc đầu đã tung ra hết toàn bộ những gì mà bản thân nắm giữ. Thua kém cảnh giới, công pháp nên dường như bọn họ không có một cơ hội thắng dù chỉ là nhỏ nhất.


Mặc dù Trúc Nhi là cháu gái của một vị trưởng lão nhưng lại rất bình đẳng với những người khác, không vì có quyền thế mà chèn ép hay lấy những cuốn công pháp cấp cao để tu luyện mà dần dần tiến lên từng bước một.


Chình vì điều này mà hắn có ánh nhìn tương đối tốt đối với Trúc Nhi và hắn cũng có dự định sẽ trợ giúp bọn họ qua cửa ải khó nhằn này.
“Ngươi làm sao còn không tấn công ta”. Hắn đang ngẩn ngơ nhìn về phía những người kia mà quên mất bản thân mình vẫn đang trong trận thi đấu.


Tên nam nhân đứng đối diện hắn ôm chặt thanh kiếm ở trong tay rồi lên tiếng.
“Như vậy thật phiền phức, hay ngươi chủ động rời khỏi lôi đài đi”. Hắn nghe thấy như vậy rồi mà chẳng hề quan tân, tay phải hắn đưa lên vẩy vẩy như đang xua đuổi rồi nói.


Tên đệ tử kia thấy hắn có biểu hiện như vậy nên hơi đổi sắc một chút.
“Ngạo mạn”.
Lời nói của tên đệ tử kia vang lên rồi đưa tay rút thanh kiếm ra khỏi vỏ rồi lao nhanh về phái hắn, trên mặt lại nở một nụ cười tràn đầy ẩn ý.
“Bốp”.


Ngay khi tiến lại gần hắn thì đột nhiên từ đâu vang lên một tiếng va chạm mạnh. Không biết từ đâu mà trên gương mặt lại xuất hiện một cảm giác đau rát một bên má rồi thân thể thì cứ thế mà như một quả bóng bị người khác đánh trúng rồi bay ngược ra xa rồi rơi khỏi lôi đài.


“Ta đã bảo rồi, không tự ý rời khỏi lôi đài mà lao lên làm chi”.


Cho tới lúc này hắn vẫn không quan tâm tới địch thủ của mình mà thản nhiên nói như vậy. Còn tên kia thì lúc này vẫn đang còn choáng váng, vừa rồi vẫn đang còn rất tự tin mà hùng hổ lao lên rồi ngay sau đó liền bắn ngược bay ra ngoài mà không biết chuyện gì vừa xảy ra.






Truyện liên quan