Chương 98: Chuẩn bị.

Được một người xinh đẹp như nàng nhìn chăm chú như vậy khiến trong người hắn có chút hơi nóng dần lên, gương mặt mĩ miều háp dẫn của nàng với cặp môi căng mọng kia tựa như đang mời gọi.


Vòng tay vòng qua ôm chặt eo của nàng ta ngày càng được ép chặt lại, gương mặt của cả hai lúc này chỉ còn cách nhau chưa tới 1 gang tay, cả hai nhìn nhau một lúc rồi hắn chủ động ghé sát lại.


Đến khi cả hai chạm môi vào nhau thì nàng ta mới giật mình bừng tỉnh, cảm giác thanh thanh ở phía đầu môi kia kiến nàng run lên, hai tay để thẳng lên trên ngực hắn rồi đẩy mạnh ra xa nhưng toàn bộ lực tung ra gần như bằng không vậy.


Thân thể của hắn quá cứng chắc và mạnh mẽ, cánh tay còn lại của hắn cũng vòng ra phía sau lưng ôm chặt lấy thân thể nàng vào trong rồi điểm một nụ hôn thật sâu.


Khoảng cách mà hai người đang đứng đó cách đám đệ tử kia chưa đến 30m nhưng bọn họ nhìn thấy cảnh tượng này cũng phải hà mồm mà kinh ngạc, hai mắt mở lớn như muốn nhảy bắn ra ngoài.


Nằm trong vòng tay mạnh mẻ của hắn, nàng ta không tài nào mà cử động một cách dễ dàng được, cho dù muốn ngửa người ra sau cũng chẳng thể làm được vì bị hắn giữ chặt như vậy.


available on google playdownload on app store


Hai mắt dần dần mở lớn nhìn chằm chằm vào mắt của hắn như muốn nói điều gì đó, gò má mịn màng trắng sáng kia dần dần chuyển qua màu đỏ ngại ngùng.


Bị cái lưỡi của hắn xâm nhập vào bên trong khuấy động một cách mãnh liệt như vậy khiến nàng khó lòng mà chịu đựng được. Hai dòng nước miếng hóa trộn vào nhau tạo thành thanh âm nghe rất sướng tai.


Phải thêm một lúc nữa hắn mới chịu buông ra. Khuôn miệng của cả hai người lúc này vẫn còn đang hơi ướt và một dây nước giải dính chặt trên khóe môi của hai người bị kéo dài ra.
Tới lúc này, hắn mới chịu buông tay rồi quay người đi lùi vài bước rồi nói.


“Thật ngọt, không sai biệt lắm là cái vị này”.
“Gặp lại ngươi sau nha ngực bự”.
Chưa kịp để nàng ta lấy lại tâm thần thì lời nói của hắn vang vọng trở lại rồi chạy bắn đi mất.
Phía xa, đám đệ tử đó ngay khi nhìn thấy hắn chạy đi thì mới tá hỏa mà hét lên.


“Tên hổn đán ch.ết tiệt, dám lấy đi nụ hôn của nàng trước mặt bọn ta”.
“Khốn kiếp, đừng để ta bắt gặp được ngươi”.
“…”.
Mặc dù chửi bới lớn tiếng như vậy nhưng có thẻ truyền được đến tai hắn hay sao. Lúc này hắn đã chạy băng băng ra phía bên ngoài kia rồi.


Còn nàng ta thì đứng bất động ở đó, gương mặt cho tới lúc này vẫn chưa hết đỏ, cặp môi căng mọng bị nàng mím chặt lại như kiểu đang tận hưởng lấy nó vậy.
“Nụ hôn là như thế này sao?”.
“Kẻ cướp đi nụ hôn đầu của ta. Hắn ta là ai?”.


Trong đầu nàng giấy lên một cái suy nghĩ.
Ngay lúc này!
Ở trong Phong Lôi Tông như kiểu có một trận phong ba nổi lên vậy.
Đám người cao tầng thì gương mặt xám xịt lại, nhất là tên chưởng môn, đã bị hắn ngăn cản đi quá trình đột phá trong tích tắc. Vẻ mặt tức giận của hắn dâng cao lên suy nghĩ.


Toàn bộ đệ tử đều được triệu tập đứng phía trước sảnh chính đày sợ hãi, phía trên cao kia những người cao tầng đứng đó với vẻ mặt hầm hực tức giận.
Lần đầu tiên trong đời bị cảnh mất trộm một cách trắng trợn như vậy.


Đám đệ tử đứng ở bên dưới bàn tán xôn xao về vụ việc vừa xảy ra.
Kể từ lúc đan dược bị mất trộm cho tới lúc này cũng đã hơn 30 phút nhưng tung tích của kẻ ăn trộm kia lại không hề nhìn thấy, giống như là vô ảnh vô tung vậy.


Đám đệ tử được cử đi điều tr.a tìm kiếm mà mãi cho tới giờ vẫn không tìm thấy bất cứ một manh mối nào, tường nhà, cánh cửa không có dấu hiệu dùng lực đẩy vào, mặt đất thì không có dấu hiệu gì lạ. Khu vực xung quanh đã được vây lại nhằm tìm kiếm nhưng lại khiến họ thất vọng.


Toàn bộ dược phòng bị lấy hết sạch sẽ không còn lại bất cứ một thứ gì ngoài đống cực phẩm linh thạch kia ra.


Toàn bộ khuôn viên bị đào móc một cách triệt để nhưng không thấy thứ gì khả nghi cả, dường như tên trộm này sử dụng thuật tàng hình, khí tức, sinh lực toàn bộ đều bị ẩn giấu một cách rất kín kẽ mà không một ai phát hiện ra được.


“Thế nào, tìm được gì không?”. Ở trên cao, lời nói của vị chưởng môn vang lên.
Nhưng nhận lại được là những cái lắc đầu không biết.
“Cẩm Tú nàng ta đâu sao không nhìn thấy?”.


Đột nhiên, vị chưởng môn đó nhìn về phía nhóm người Trúc Nhi mà không nhìn thấy nàng ta nên lên tiếng dò hỏi.


“Vâng. Lúc sáng nàng ta có qua căn dặn là hôm nay tới Lôi Trì chờ đợi hắn một lúc rồi rời đi, dường như bị tông môn triệu tập trở về”. Trúc Nhi thành khẩn cúi người trả lời.
“Nàng ta đi từ lúc nào?”. Tiếp đến, một thanh âm của vị lão giả vang lên.
“Nàng ta đi từ hồi sáng”.


“Haizzz. Không phải nàng ta lấy cắp, thực lực chỉ mới tới Trúc Cơ trung kỳ, khí tức không thể giấu được toàn bộ, bước chân sẽ để lại dấu vết, tốc độ không nhanh nên không thể nào là thủ phạm”.
Ở bên cạnh một vị trưởng lão lên tiếng.


“Thế tên đệ tử kia đâu?”. Chưởng môn tiếp tục hỏi.
“Đến bây giờ vẫn chưa thấy hắn rời khỏi Lôi Trì”.
Truy xét một hồi lâu nhưng kết quả nhận về lại không được như mong đợi.
Thủ phạm lúc này đã tay ôm tay ấp nữ nhân men theo bớ sông hướng về phía tòa thanh gần đó đi đến.


“Ta chuẩn bị trở về tông môn thí luyện, ngươi muốn đi cùng hay không?”. Cẩm Tú ôm chặt cánh tay của hắn ngẩng đầu lên cao hỏi.
“Hắc hắc. Ngươi nhớ ta tới mức như vậy hay sao?”. Hắn nở một cười khặc khụ trả lời.
“Mà thí luyện đó là làm cái gì?”. Hắn tò mò hỏi lại.


“Lôi đài đấu, tìm đệ tử nổi trội đi làm nhiệm vụ ở bên ngoài, xem như là lịch luyện bản thân”.
“Ta chỉ vừa nhận được thư từ tông môn gửi đến, ở bên trong có nhắc tới một cái tinh cầu phế phẩm cách đây tương đối xa”.
“Có thể nói rõ hơn được không?”.


“Ta chỉ biết tinh cầu đó gọi là Địa Cầu, ở đó vào thời gian trước có tiên nhân xuất thế xảy ra chiến trận. Kể từ thời gian đó có rất nhiều tông môn cao cấp đi đến nhưng gặp phải nỗi là toàn bộ đều bị ngăn chặn ở bên ngoài”.


“Cảnh giới trên Nguyên Anh tiến vào sẽ bị thiên đạo giết chét, phi thuyền, chiến thuyền đồng cảnh cũng không thể tiến nhập vào được”. Cẩm Tú giảng giải với giọng điệu trầm xuống.
“Địa Cầu”.


“Thế nào. Ngươi có hứng thú. Chỉ cần làm đệ tử ký danh trong thời gian lôi đài đấu giành được vị trí là có thể”.
“Đã một thời gian dài như vậy rồi thì cũng nên trở về”. Lúc này hắn nhớ tới những người thân cận vẫn còn ở đó rồi lẩm bẩm ở trong miệng.


“Thế ta cũng tham gia”.
“Tranh thủ ta đi đến thành Khí Hải mua một ít đồ cần thiết”. Hắn đưa tay lên vuốt lấy gò má mịn màng của nàng rồi gật đầu trả lời.
Một lúc sau!
Cả hai người tiến nhập vào phía bên trong thành rồi hướng về phía Giao Thương Hội.


Kể tử lúc nơi này có hai tên đệ tử đắc tội với người xem như một tên ăn mày liền bị giết ch.ết ngay lập tức nên đám đệ tử lúc này như sợ vỡ mật, gặp ai đi đến cũng phải chào đón một cách nhiệt tình nhất.


Hắn lần này tới đây cũng cảm thấy một chút bất ngờ, lúc trước hắn mặc đúng bộ áo quần tiều phu, giày cỏ này liền bị chủi bới ngăn cản nhưng nay lại được chào đón nồng hậu như vậy.


Cũng đúng mà thôi, hắn ăn mặc có vẻ trông rất rách rưới nhưng một tay ôm lấy một đại mỹ nữ của Linh Kiếm Tông bên cạnh thì làm sao mà không suy nghĩ được. Rất có thể hắn đang giả dạng để làm việc gì đó cũng nên.


“Đệ tử Thanh Không. Không biến hai vị cần mua hay trao đổi thứ gì?”. Phía xa, một tên đệ tử nhanh chân chạy lại, thân thể hơi cúi xuống chào hỏi rồi nói.
“Ta muốn mua một cái mặt nạ chất lượng tốt nhất, ngoài ra ta cần mua thi thể yêu thú cấp cao số lượng lớn”.


“Ngươi mua mặt nạ để làm gì?”. Cẩm Tú đứng ở bên cạnh không hiểu nên quay qua hỏi hắn.
“Sau này cần dùng tới”. Hắn gật đầu nhẹ một cái rồi trả lời.
“Vâng, xin mời hai vị đi theo tôi”. Tên đệ tử kia nở một nụ cười rồi đưa tay ra hiệu mời hai người đi về phía trước.


Đi vào bên trong một lúc lâu. Lúc này hai người được dẫn vào một khu vực rộng lớn với màn đen bao phủ toàn bộ, và phía xa kia chỉ có một vài điểm sáng soi lấy thứ vật dụng gì ở bên trên mà thôi.


“Mặt nạ thì ở Giao Thương Hội chỉ có 4 loại mà thôi, loại thứ nhất là giúp che giấu một phần khí tức, bảo vệ phần đầu, chỉ dùng để hóa trang và cuối cùng là mặt nạ da cho những người tổn hại đến gương mặt”.
Vừa đi, tên đệ tử kia vừa giải thích.


“Ta muốn mua một cái mặt nạ dùng để hóa trang”.


“Mặt nạ hóa trang thì có khoảng 7 cái mà thôi, đa số đều là pháp khí cấp thấp. Vì không có mấy người sử dụng nên không được đầu tư để tạo thành những pháp khí mạnh mẽ mà chỉ dừng lại ở cửu cấp”. Vừa đi phía trước dẫn đường cho hai người vừa giảng giải.


“Nơi này là nơi lưu giữ những loại mặt nạ đó”.
Đi thêm một lúc, cả ba người đã đi đến một cái hòm gỗ gần phía cuối căn phòng rồi dừng lại.


Tên đệ tửu kia hạ mình xuống rồi mở lấy cái hòm kia ra để lộ bên trong là những chiếc mặt nạ hóa trang đang được xếp một cách rất đều đặn.


Ánh mắt hắn lướt qua nhìn qua một lượt thì trông những cái mặt nạ này quá đơn điệu, không có một chút điểm nhấn hay một điều gì đó đặc biệt cả.
“Chẳng phái nói có 7 cái hay sao? Nơi này chỉ có 6 cái”. Hắn đưa tay nhặt lên những cái mặt nạ rồi quay qua hỏi.


“Vẫn còn một cái nữa, nhưng nó được đặt ở một vị trí khác”. Tên đệ tử kia gật đầu.
“Nó có gì đặc biệt hay sao mà phải đặt ở một nơi riêng biệt khác vậy?”. Cẩm Tú hiếu kỳ hỏi.


“Thật ra, cái mặt đó trông không được hợp mắt một chút nào. Không biết ai tìm được nó rồi mang tới giao dịch”.
“Kỳ lạ là những người muốn mua nó đều không thể sử dụng được, giống như kiểu nó muốn chọn chủ thay vì chủ chọn nó”.


Cả ba người tiếp tục đi vào phía bên trong sâu hơn, ở phía bên ngoài thì họ nhìn thấy được cánh cửa gỗ tạm bợ phía bên ngoài trông đã rất củ kỷ, giống như nơi này là một cái nhà kho vậy.


“Hai vị thông cảm, vì nó không có ai ngó ngàng tới nên cao tầng mới quyết định vứt bỏ nó vào trong này”. Rất nhanh ý, nhanh chóng quay qua nói với giọng điệu mong được thông cảm.
“Đi vào xem thứ”. Trái lại, hắn thì không hề ngại ngần mà đẩy cửa tiến vào bên trong.
“Khụ khụ”.


Ngay lúc hắn vừa đẩy nhẹ, cánh cửa kia liền ngả xuống rồi vỡ từng mảnh nhỏ, khói bụi từ cánh cửa và bên trong nhà kho bốc lên nghi ngút.
Dường như nơi này đã bị bỏ lại cả một thời gian rất dài.
“Hai vị xin hãy đợi ở bên ngoài”. Thanh Không kính cẩn ngăn hai người lại rồi đi vào bên trong.


Một lúc sau, Thanh Không từ bên trong đi ra với trên tay là một cái hộp nhỏ được làm bằng gỗ đã được lau sạch bụi rồi tiến về phía hai người.


Đứng trước mặt hắn khoảng chừng 1m, Thanh Phong mới mở cái nắm hộp kia ra để lộ ở bên trong là một cái mặt nạ quỷ màu trắng với đôi nét vẻ bằng bút đỏ trải dài từ cánh mũi kéo dài qua trông rất đáng sợ.


Khuôn của cái mặt nạ này trông rất vừa vặn với gương mặt của con người, với từng điểm gồ lên hõm xuống như một gương mặt thực thụ, cánh mũi cao không quá lớn và có hai cái lỗ thông ở phía dưới, khuôn miệng không có một kẽ hở với xung quanh là tạo hình của những chiếc răng nanh sắc nhọn mọc cong xuống. Đặc biết là ở phần mắt của nó, tạo hình là mắt rồng không có mí.


Và phía bên trên là những đường vân màu đỏ máu từ trên sống mũi kéo xuống và xung quanh là những đường vẽ đứt đoạn.
Hắn nhẹ nhàng nắm lấy nó rồi đưa lên mang thử.


Bất chợt, cái mặt nạ này giống như một cái nam châm vậy, ở khoảng cách chưa tới một gang tay, nó bị hút vào rồi dính chặt vào gương mặt của hắn.
Ánh mắt đen xanh của hắn lúc này hơi hướng chuyển qua màu đỏ xen qua cái mặt nạ khiến hai người kia nhìn thấy phải giật mình lên vì độ đáng sợ của nó.


Một cảm giác lạnh rợn người theo từng cái liếc mắt của hắn, hai người nhìn và cùng có chung cảm nhận là dường như nó đang đùa cợt cả hai vậy.
“Không ngờ nó chọn chủ bằng cách này”. Thanh giọng hơi khàn khàn nặng trĩu của hắn vang lên.
---
- Cầu donate.
- Cầu kim phiếu.
- Cầu đề cử.






Truyện liên quan