Chương 3-2
Vào sâu trong rừng cây, nàng gặp được miếu thổ địa bị bỏ hoang, vách tường đổ nát xiêu vẹo, mái ngói thủng lỗ chỗ, tượng thổ địa bong tróc đầy mạng nhện cùng bụi bẩn. Hồ Thủy Linh quét sơ cái tượng, chắp tay rì rầm khấn vái vài câu rồi dắt hẳn Tùy Phong vào bên trong, cột nó vào một góc tối, bản thân cũng tự lót một cái giường bằng cỏ dại lấy từ ngoài vào.
Nàng độc hành đã quen, từng nhiều lần phải ngủ lại trong rừng thiêng nước độc, nên thao tác nhanh gọn dứt khoát, cũng chẳng cần đốt củi lửa, cứ thế nhắm mắt ngủ. Đang mơ màng thì một tiếng động rất khẽ vang lên khiến nàng ngay lập tức mở mắt. Vẫn tư thế khoanh tay trước ngực, đôi mắt sắc bén của một sát thủ máu lạnh chợt lóe, có mùi máu rất nhẹ thoảng qua khiến bản năng trong nàng như trỗi dậy. Tùy Phong cũng khẽ động đậy nhưng không hề phát ra bất kỳ một tiếng động nào, đôi tai nhọn như vểnh lên, nghe ngóng.
Lại thêm một tiếng động khe khẽ khác vang lên, sau đó là tiếng thầm thì đầy thận trọng rơi vào đôi tai thính như mèo của nàng.
“Vương Gia, ngài không sao chứ? Phi Hổ đã dẫn thích khách đi xa rồi, ngài ráng một chút, phía trước hình như có một cái miếu hoang.”
Tiếng nói rất khẽ nhưng cũng vô cùng quen thuộc, Hồ Thủy Linh nhíu mày nhớ lại nam tử ôn nhuận như ngọc từng đề nghị nàng đi cùng lúc trưa. Cũng không cần trùng hợp đến thế chứ?
Mạc Kỳ Phong đỡ Phụng Phi Vũ tiến về phía miếu hoang, đang đi nửa đường cả hai liền dừng lại, dỏng tai nghe ngóng. Có tiếng thở đều đều của ai đó từ trong miếu vang ra, lại còn tiếng ngựa thở phì phì. Rõ ràng là đã có người bên trong, Mạc Kỳ Phong đưa mắt nhìn Phụng Phi Vũ giây lát, không nói một lời đỡ hắn ngồi xuống một góc cây khuất rồi nhẹ nhàng bước vào miếu.
Bóng tối bên trong dày đặc nhưng Mạc Kỳ Phong võ công cao cường, thị lực cũng khác người, chỉ nhìn thoáng qua đã suýt cười lăn cười bò. Trong một góc miếu, Tùy Phong đang thảnh thơi đứng gặm chỗ cỏ tươi đặt dưới đất, cái đuôi dài xinh đẹp phe phẩy, cách đó một cánh tay chủ nhân của nó đang nằm ngủ say sưa, chân tay giang ra hết cỡ, tự nhiên như đang nằm ở nhà, thậm chí còn có một dải nước miếng chậm rãi chảy ra từ bên trong miệng. Cảnh tượng chính là thập phần khó coi.
Mạc Kỳ Phong cũng buông bỏ cảnh giác, vội quay ra đỡ Phụng Phi Vũ vào trong. Hồ Thủy Linh biết hai người vừa vào cũng không có ác ý, cũng chẳng quản họ vào miếu làm gì, cứ thế giữ nguyên tư thế khó nhìn mà ngủ thẳng một giấc đến sáng.
Hồ Thủy Linh vốn quen dậy sớm, mặt trời còn chưa ló dạng, nàng đã giật mình tỉnh giấc. Tùy Phong vẫn đứng ở chỗ cũ, thấy chủ dậy liền cúi đầu xuống dụi dụi vào mặt nàng làm nũng. Nàng nhíu mày đẩy cái đầu to lớn kia ra, cái con ngựa này thông minh thì có thông minh nhưng cũng rất tai quái, thích nhất là trây trét nước miếng lên mặt chủ, nàng cũng chẳng lạ gì.
Hồ Thủy Linh ngáp dài một cái, lười biếng vươn vai rồi vặn người vài cái cho tỉnh ngủ. Vừa vặn được một cái nàng liền tỉnh như sáo. Cách đó vài mét, hai nam nhân kia đang ngồi một cách thong dong, hai ánh mắt một đầy ý cười, một lạnh nhạt khó tả đều đồng loạt chiếu vào người nàng.
Mạc Kỳ Phong cười phì một tiếng, cái tư thế giơ tay, người vặn xoắn qua một bên, miệng còn đang ngáp dở của Hồ Hiểu Minh thật sự vừa buồn cười vừa có chút gì đó tự nhiên phóng khoáng. Hắn ho nhẹ một tiếng, ánh mắt hấp háy.
“Hồ tiểu đệ, ngươi ngủ say đến nỗi cả đêm qua sư huynh đệ ta ở đây ngươi cũng không biết. Nếu là người xấu, chẳng phải ngươi đã ch.ết không toàn thây rồi sao?”
Hồ Thủy Linh sau khi phô diễn một động tác khó coi chướng mắt thì rụt tay về, vờ vuốt vuốt lại đầu tóc rối bù của mình, cười ngốc nghếch chào.
“Hai vị đại ca! Ô, huynh bị thương sao?”
Nàng tròn mắt chỉ vào vết thương đã được băng bó cẩn thận trên vai Phụng Phi Vũ. Tối hôm qua nàng đã nghe được đoạn đối thoại của hai người, rõ ràng vị Phượng Vũ kia chắc chắn thân phận cao quý vô cùng. Nếu nói đến danh xưng Vương gia, cả Lạc Thiên quốc này chỉ có một người duy nhất, chẳng phải cái vị Định Vương nổi tiếng luôn che nửa mặt thần thần bí bí kia sao? Tự ngẫm lại cũng thấy bản thân mình may mắn vô cùng, biết bao tiểu thư sẵn sàng đánh đổi mọi thứ để được chiêm ngưỡng dung nhan của hắn, riêng nàng còn được sư đệ của hắn mời đi cùng. Mà muốn mở miệng ra mời nàng, chẳng phải cần sự đồng ý của vị Định Vương kia sao? Ý nghĩ muốn từ chối đi cùng cũng vì hai chữ Vương gia bất ngờ nghe được kia mà biến mất không một chút vết tích.
Phụng Phi Vũ kéo áo choàng, che đi vết thương trên vai, mày kiếm khẽ nhíu lại có chút khó chịu. Hồ Thủy Linh vừa nhìn đã biết ngay hắn không ưa tiếp xúc người lạ giống y như nàng, cũng chẳng thèm quan tâm thêm, hơi giận dỗi quay đi, lặng lẽ phủi chỗ cỏ dính trên quần áo, dọn đồ một cách gọn gàng rồi quay sang chấp tay thi lễ với hai nam nhân cao quý kia.
“Hai vị đại ca, tiểu đệ xin phép đi trước!”
“Chậm đã!”
Mạc Kỳ Phong lén đánh mắt thể hiện sự bất bình với Phụng Phi Vũ, rồi quay sang giả lả nói.
“Hồ tiểu đệ, đồng hành cùng với chúng ta đi. Chúng ta ít nhất cũng có chút võ công, đường đi hiểm trở lại nhiều đạo tặc, Hồ tiểu đệ đi một mình e là lành ít dữ nhiều.”
Hồ Thủy Linh vờ bối rối, vẻ như nửa muốn nửa không, lại lén lén đánh mắt nhìn về phía Phụng Phi Vũ đầy ẩn ý. Mạc Kỳ Phong nhìn điệu bộ rụt rè lại sợ sệt của tiểu thiếu niên liền hiểu ngay, lên tiếng trấn an.
“Sư huynh của ta tính cách hơi ít nói, vẻ mặt lại có chút dọa người nhưng thật ra rất tốt tính. Hồ tiểu đệ đừng ngại, chuyện cùng tiểu đệ đi chung sư huynh ta cũng đồng ý. Có đúng không, sư huynh?”
Mạc Kỳ Phong quay lại, dùng một ánh mắt đầy ẩn ý nhìn Phụng Phi Vũ có chút van nài, cầu khẩn khiến hắn tuy hơi khó chịu nhưng vì lời dặn của sư phụ mà hơi gật đầu một cái, ánh mắt lơ đãng nhìn ra ngoài có chút nôn nóng rồi rất nhanh hồi phục sự lạnh nhạt khó hiểu. Hồ Thủy Linh chớp chớp mắt, nửa tin nửa ngờ, sau một giây lượng lữ liền nhoẻn miệng cười hồn nhiên.
“Vậy tiểu đệ xin làm phiền!”