Chương 4-1: Đồng hành

Mất hơn một ngày, cuối cùng cả ba người cũng vượt qua được đỉnh Nam Sơn. Mặt trời vừa buông xuống, họ cũng vừa tới chân núi. Cả ba quyết định dừng chân nghỉ lại trong một cái hang đá nhỏ, lấy sức để ngày mai bắt đầu vượt qua sa mạc Thanh Miêu, cũng đồng thời chờ hộ vệ Phi Hổ của Phụng Phi Vũ kịp đuổi đến.


Phụng Phi Vũ lúc đầu còn ngại Hồ Hiểu Minh vướng chân vướng tay, thật không ngờ hắn tuy gầy yếu nhưng sức khỏe dẻo dai phi thường, trèo đèo lội suối một ngày dài không nghỉ mà lúc này hắn vẫn rất ung dung, một nhịp thở rối loạn cũng không hề có. Phụng Phi Vũ dù thân phận cao quý nhưng chinh chiến suốt mấy năm dài nên đã quen với những điều kiện thiếu thốn, khắc nghiệt.


Cả ba cùng chia việc ra làm, dĩ nhiên Mạc Kỳ Phong cũng không dám sai khiến cái vị cao quý kia làm chuyện gì nặng nhọc, chỉ viện cớ Phụng Phi Vũ đang bị thương, tạm thời ngồi lại dọn sạch hang đá trong khi hắn cùng Hồ Hiểu Minh ra ngoài tìm củi đốt và thức ăn.


Phụng Phi Vũ dọn sơ một chút, nơi này đã tương đối sạch sẽ gọn gàng, vừa đặt mông ngồi xuống thì đã thấy Hồ Hiểu Minh quay về, trên vai là một đống cành cây nhỏ đầy lá. Hắn bực dọc lên tiếng.
“Cái đống đó làm sao mà nhóm lửa được?”     


Hồ Hiểu Minh giương đôi mắt màu hổ phách nhìn hắn, thấp thoáng một nét cười giễu cợt nhưng rất nhanh quay về nét hồn nhiên, ngây ngốc vốn có.
“Phượng đại ca, cái này để trải ngủ, không phải để đốt.”


Trước con mắt ngạc nhiên của Phụng Phi Vũ, Hồ Hiểu Minh nhanh nhẹn bỏ đám cành lá kia xuống, trải trên mặt đất thành ba cái ổ nằm, vừa trải vừa bóp nát lớp lá còn tươi xanh kia. Chỉ thoáng chốc, hang đá đã tràn ngập một mùi hương rất kỳ lạ mà Phụng Phi Vũ chưa bao giờ ngửi thấy. Hồ Hiểu Minh nhìn hắn lại nhíu mày khó chịu thì trong lòng thầm thắc mắc, cái gã vương gia này suốt ngày nhíu mày như thế không biết sau này mặt có bị hằn vết nhăn hay không. Tuy nhiên, ngoài miệng nàng vẫn vui vẻ cười.


available on google playdownload on app store


“Cây này chỉ có ở chân núi Nam Sơn, nhựa từ lá cây có tác dụng chống các loại côn trùng và cả rắn nữa.”
“Thật sao? Tại sao ta không biết?”
Hồ Hiểu Minh đang ngồi quay lưng lại với Phụng Phi Vũ, chỉ tưởng tượng cũng tự biết hắn lại nhíu mày, nàng lén làm mặt xấu một cái rồi lên tiếng.


“Cái này là do sư phụ dạy đệ. Không có ai biết đâu.”
Sự thật chính là nàng đã quá quen lăn lộn ở những vùng có địa hình khắc nghiệt nên kỹ năng sinh tồn nơi hoang dã của nàng đã luyện thành tính từ rất lâu rồi.


Khi bốn bề đều một mảng tối đen, lửa cũng vừa được nhóm lên, Mạc Kỳ Phong bắt được hai con rắn sa mạc khá to, thế là cả ba được một bữa thịt rắn nướng ngon miệng. Hồ Hiểu Minh đem về rất nhiều cành lá, nàng liền dùng một nửa che ở cửa hang đá vừa để chặn gió đêm từ sa mạc thổi đến vừa chống được các loại côn trùng và rắn xâm nhập.


Một đêm yên bình trôi qua, mặt trời vừa ló dạng, Phi Hổ cũng vừa đuổi đến nơi. 
“Thiếu gia!”
Hắn vừa đến liền quỳ xuống thi lễ, Phụng Phi Vũ lạnh nhạt hỏi.
“Sao rồi?”
“Đã xử lý sạch sẽ, thưa thiếu gia.”
“Tốt. Lần này là ai?”


Phi Hổ nghe chủ nhân hỏi, cơ thể hơi đơ ra giây lát, còn đang lúng túng không biết nên nói thế nào thì đã nghe thấy một tiếng thở dài rất nhẹ trên đầu, sau đó là giọng nói sắc lạnh của chủ nhân.
“Được rồi, chuẩn bị lên đường thôi!”


Sa mạc Thanh Miêu khá rộng lớn, nếu không phải người thông thuộc địa hình thì chỉ có kẻ liều ch.ết mới dám chạy vào đây. Cũng như các sa mạc khác, nhiệt độ buổi sáng và tối cực kỳ chênh lệch, nhưng sa mạc Thanh Miêu có số lượng ốc đảo rất nhiều. Nếu rành địa hình, trung bình một ngày đường sẽ lại gặp một ốc đảo nhỏ, chuyện thiếu nước hay chỗ dừng chân tạm thời không đáng lo ngại.


Tùy Phong vốn là ngựa Thanh Miêu, về đây chẳng khác nào cá gặp nước, suốt cả chặng đường liên tiếp dẫn đầu, đến nỗi Hồ Hiểu Minh phải ghìm cương đến rã cả tay mới dập được cơn hưng phấn thái quá của nó. Nàng cũng có nghe nói Định Vương sở hữu một con ngựa Thanh Miêu như nàng, nhưng lần này đi hắn không mang theo ngựa cưng nên trước khi vào sa mạc đã ghé qua một trấn nhỏ trên đường đi đổi sang lạc đà để tiện hoạt động. Cả bọn quấn kín mít từ đầu xuống chân chỉ chừa một khoảng nhỏ ở mắt để nhìn đường. Hồ Hiểu Minh cẩn thận hơn còn mua thêm mấy mảnh tơ lụa phủ ở khoảng hở đó nhằm ngăn bụi cát bay vào mắt. Chuẩn bị xong xuôi cũng gần trưa, đoàn người liền vội vã lên đường.






Truyện liên quan