Chương 4-2

Sa mạc Thanh Miêu rộng lớn vô cùng, cũng may Phụng Phi Vũ đã mấy lần vào ra gặp bộ tộc Thanh Miêu nên khá thông thuộc đường đi nước bước. Lũ lạc đà không nhanh bằng ngựa, cũng may Phi Hổ đã chọn những con lạc đà khỏe nhất nên hành trình cũng tương đối thông thuận hơn bình thường. Lại một ngày trôi qua, khi bóng tối phủ kín trên vùng đất cát nóng bỏng cũng là lúc đoàn người thấy một ốc đảo nhỏ trước mặt.


Hồ Hiểu Minh tuy mang tiếng là đi cùng nhưng nói chuyện cũng chưa quá mười câu, chủ yếu là với Mạc Kỳ Phong, còn cái vị Vương Gia thần bí kia lại hoàn toàn im lặng, Phi Hổ cũng giống tính chủ nhân, miệng ngậm còn chặt hơn vỏ trai. Bản thân nàng cũng tự hiểu những người này mời nàng đi cùng là có ý gì đó, dù là xấu hay tốt nàng cũng chẳng mấy để tâm, cứ xem như khách qua đường, việc ai nấy lo. 


Hồ Hiểu Minh cẩn thận quan sát khắp ốc đảo một lát, trừ một hồ nước ngọt, toàn bộ chỉ là cây cỏ thấp xanh tươi, xa xa là một dãy núi đá cao lớn mơ hồ nổi lên giữa bóng đêm dày đặc. Nàng chưa bao giờ đặt chân đến đây, nhưng sau một tháng nghe ngóng dò hỏi cũng biết khá nhiều thứ hay ho về sa mạc này. Bộ tộc Thanh Miêu sống ở phía Tây Bắc của sa mạc, rất hạn chế tiếp xúc với người ngoài, nổi tiếng dùng độc và pháp thuật. Ít ai biết được đường đến nơi ở của bộ tộc này, người ta đồn nhau rằng chỉ cần nhìn một dãy núi đá khá dài, nhìn xa như một con rồng đang cuộn mình nằm ngủ thì bộ tộc Thanh Miêu chắc chắn ở gần khu vực đó. Nàng suy tính cẩn thận mới quyết định lên đường, trong đầu thực chất chính là đem mạng ra đánh cuộc, hy vọng vong hồn mẹ nàng có linh thiêng sẽ đưa nàng về được cố hương.


Hồ Hiểu Minh nhìn dãy núi mờ ảo xa xa, bóng đêm quá dày đặc khiến nàng không thấy rõ được hình dạng, nhưng trong lòng lại thầm mong đó chính là dãy núi nàng đang tìm kiếm. Mạc Kỳ Phong thấy Hồ Hiểu Minh đứng nhìn ngây ngốc phía xa, tay vô thức vuốt ve cái bình ngọc đeo trước ngực thì nhẹ nhàng đến gần, đặt tay lên vai nàng, thấp giọng nói.


“Tiểu tử, đang nhớ sư phụ sao?”
“À… vâng, tiểu đệ là nhớ sư phụ.”
“Thôi, vào đây đi, sa mạc này buổi tối không an toàn đâu.”
Phi Hổ đã nhóm lửa lên từ lúc nào, lúc này đang lui cui rải một thứ bột gì đó quanh ốc đảo. Hồ Hiểu Minh nhìn thấy liền thắc mắc.


“Phi Hổ huynh đang làm gì vậy?”
“Tiểu tử nhà ngươi, nếu không đi với chúng ta có lẽ đã làm mồi cho sâu sa mạc rồi.”


available on google playdownload on app store


Mạc Kỳ Phong cười khẽ, đập nhẹ một cái lên đầu Hồ Hiểu Minh rồi bước đến ngồi xuống cạnh Phụng Phi Vũ đang ngồi xếp bằng dưỡng thần cạnh hồ nước. Hồ Hiểu Minh ồ khẽ một tiếng trong miệng, cũng đi đến ngồi gần hắn, trong đầu chợt nhớ đến truyền thuyết về lũ sâu sa mạc hung dữ nổi tiếng ở Thanh Miêu.


“Mạc đại ca, sâu Thanh Miêu có thật sao? Không phải là truyền thuyết à?”


Phụng Phi Vũ nghe câu hỏi của Hồ tiểu tử thì chợt hé mắt nhìn, ánh mắt đầy vẻ khinh thường. Mạc Kỳ Phong nhìn thấy ánh nhìn đó của hắn thì khẽ cười, ánh mắt tựa tiếu phi tiếu chiếu về phía Hồ Hiểu Minh đang tròn mắt bên cạnh, không giấu được chút coi thường.


“Ai nói nó là truyền thuyết. Tiểu tử nhà ngươi, cái gì cũng không biết mà lại bướng bỉnh đi vào đây một mình, thật ngốc không thể tả.” 
Hồ Hiểu Minh bình thản đón nhận câu nói của Mạc Kỳ Phong, làm một vẻ mặt tội nghiệp đáng thương, hai tay lồng vào nhau, xoắn vặn.


“Sư phụ cũng bảo tiểu đệ hậu đậu, ngốc nghếch, nhưng di nguyện của sư phụ lại không thể không làm. Hơn nữa… đệ… là không biết các huynh tốt hay xấu, nào dám nhận lời ngay.”
“Thế sao lại đổi ý?” Mạc Kỳ Phong bẻ một miếng bánh bao đưa cho Hồ Hiểu Minh.


“Vì… các huynh vào miếu mà cũng không làm hại gì đệ, nên… cũng an tâm.”


Nàng vờ lí nhí nói, tay rụt rè đón lấy miếng bánh bao đã khô cứng, lòng tự cảm thán cái bản lĩnh diễn vai ngốc của mình tuy mới làm vài lần nhưng đã tốt lắm. Phi Hổ đã rải xong chỗ bột, lặng lẽ ngồi xuống gần chỗ lũ lạc đà nghỉ ngơi, không nói tiếng nói, đem lương khô ra nhắm nhấp. 


Tùy Phong được cột chung với lũ lạc đà thì dường như có chút bất mãn. Một con ngựa cao quý như nó lại đứng chung với lũ lạc đà hôi rình, ngu xuẩn á, không có cửa đâu. Nó bực bội dậm dậm hai chân trước xuống nền cát mịn, liên tục giật dây cương dù Phi Hổ đã mấy lần ghì lại. Hồ Hiểu Minh thấy con ngựa của mình trái tính trái nết lại khó chiều còn hơn cả đại thiếu gia thì cũng hơi khó chịu, vội chạy đến cầm cương ghì thật mạnh xuống, sẵn giọng.


“Cái con ngựa ngốc này, yên lặng đi!”


Tùy Phong liếc mắt nhìn nàng một cách khinh khỉnh, không phải trước mặt người khác cô hay giả ngốc sao, tôi giúp cô giả ngốc thật giống vào. Vừa xong, nó phì một tiếng, lại đem toàn bộ nước miếng quăng vào mặt nàng, nhưng Hồ Hiểu Minh khẽ lách mình một cách tránh được chỗ nước tanh rình kia, lừ mắt.


“Đồ ngốc…”


Còn chưa mắng hết câu đã lại dính bãi nước miếng thứ hai của Tùy Phong khiến nàng tức đến cứng cả người. Đổi lại là một tràng hí dài đầy khoái trá của Tùy Phong cùng tiếng cười vang dội của Mạc Kỳ Phong, cả Phụng Phi Vũ và Phi Hổ cũng là một vẻ nhăn nhó, nín cười. Hồ Hiểu Minh lừ mắt liếc con ngựa quái chiêu kia một cái, nếu không phải ta đang giả ngốc ngươi tưởng ngươi làm được những trò đó sao, con ngựa ch.ết tiệt. 


Sa mạc yên tĩnh vì tiếng cười sảng khoái của Mạc Kỳ Phong mà có chút náo động, mà cũng không phải là một chút, mà chính là cực kỳ náo động. Ốc đảo chợt run chuyển như có động đất, lũ lạc đà hoảng sợ nhỏm dậy muốn bỏ chạy nhưng đã bị Phi Hổ kéo lại. Mạc Kỳ Phong cùng Phụng Phi Vũ đứng phắt dậy, phóng mắt ra bốn phía đầy cảnh giác, Tùy Phong không hoảng sợ nhưng hai tai dựng thẳng đứng nghe ngóng, Hồ Hiểu Minh đang lui cui rửa mặt cũng ngẩng đầu lên nhìn đông nhìn tây.


“Mạc huynh, gì vậy?” Nàng hạ thấp giọng hỏi. Mạc Kỳ Phong vẫn dõi mắt ra bốn phía, đáp khẽ.
“Sâu Thanh Miêu.”






Truyện liên quan