Chương 6: Dạo phố (1)
Vào buổi sáng trời xanh mây trắng. Mấy chị em nhà chim đang thi hót trên cây thì...
- TIỂU THƯ MAU DẬY ĐI CHÁY NHÀ RỒI...- Đấy chính là tiếng Linh Nhu nhà ta vừa la vừa lôi kéo chăn của con heo đang ngủ trên giường.
Sau khi âm thanh max của Linh Nhu dứt thì cái con heo trên giường cũng nhúc nhích mấy cái sau đó.......ngủ tiếp.
Đùa à chiêu cháy nhà này hôm qua sài rồi giờ sài nữa là hết linh rồi nàng có phải đồ ngốc đâu mà thua một chiêu những hai lần.
Thấy tiểu thư "yêu quý" lại tiếp tục ngủ thì Linh Nhu thực sự muốn bó tay rồi a.Đang lúc bế tắc thì nghe thấy tiếng bước chân đang đến gần đây.Linh Nhu quay lại nhìn thì thấy Hàn Tuệ Lâm bước vào.Một thân lam y, tóc đen nhánh được cột cao,đang cười ôn nhu bước đến giường.Hắn quá tỏa sáng cho nên khiến mấy nha hoàn đứng ngoài cửa...quên hành lễ luôn...( Gà: mê trai v~)Linh Nhu cũng không ngoại lệ nhưng mà nàng hoàn hồn nhanh hơn a.
- Thiếu gia- Linh Nhu lúng túng cúi người chào.
- Ân.Muội ấy chưa dậy nữa à- Hàn Tuệ Lâm ngồi xuống giường hỏi.
- Dạ nô tỳ gọi mãi mà tiểu thư vẫn chưa chịu dậy. - Linh Nhu thành thật trả lời.
- Vậy để ta gọi muội ấy dậy cho, ngươi ra ngoài lấy nước cho muội ấy rửa mặt đi.
- Vâng thưa thiếu gia.
Sau khi Linh Nhu bước ra ngoài Tuệ Lâm ngắm nhìn Vy Vy đang cuộn một cục trong chăn ngủ ngon lành bên khoé môi còn chảy ra thứ nước gì đó....( Gà: nước gì chắc khỏi nói cũng biết rồi ha...)
Hắn nhìn muội muội đang ngủ thầm nghĩ; hình như sau khi mất trí nhớ Vy Nhi thay đổi rất nhiều từ tính cách sở thích cho tới thói quen.Vy Nhi đã suy nghĩ thấu đáo hơn cũng không còn si ngốc hay háo sắc nữa.Đôi khi hắn cảm thấy Vy Nhi giống như trở thành một người khác vậy.Nhưng mà ít ra thì Vy Nhi bây giờ tốt hơn trước kia nhiều.Hắn lắc lắc đầu haizz nói gì thì nói chuyện chính bây giờ là phải gọi Vy Nhi ham ngủ dậy a.
- Vy Nhi à dậy thôi trời đã sáng từ lâu rồi- Hàn Tuệ Lâm vừa kéo chăn vừa ôn nhu lên tiến.
Con heo nào đó hơi nhíu nhíu mày sau đó...Zzzz.Vâng Vy Vy nhà ta lại tiếp tục ngủ và bơ luôn Lâm ca đập chai.Hình như có một đàn quạ vừa bay ngang qua nga...
- Vy Nhi, ta định rủ muội đi dạo phố nhưng mà xem ra muội không đi được rồi aizzz...vậy ta đành rủ Linh Nhu đi cùng vậy.- Lâm ca bắt đầu lên tiếng dụ dỗ.Sau đó làm bộ dáng tiếc nuối thở dài định đứng lên thì...cánh tay bị ai đó ôm chặt rồi có con gì đó đang nhào vào lòng hắn ra sức cọ cọ.
Vy Vy: ta cọ ta cọ a...
- Ca ca à cho muội theo đi mà muội biết lỗi rồi lần sau muội không dám bơ đẹp huynh nữa cho muội đi với nha nha nha...- Vy Vy vừa nói vừa lay lay tay áo của ca ca thân yêu kèm theo hàng khuyến mãi là cái mặt làm nũng với đôi mắt long lanh tội nghiệp hòng lừa gạt ca ca siêu lòng.Và kết quả là ca ca nàng thực sự đã đồng ý cho nàng đi nhưng mà....cái mặt ổng đang cố nhịn cười kia là sao nha.Linh Nhu vừa lúc bước vào thấy thiếu gia uy vũ nhà mình đang cố nhịn cười đến nổi khuôn mặt cũng đỏ bừng vai thì rung rung.Linh Nhu cũng tò mò à có chuyện gì vậy nhỉ? Đến khi nhìn thấy khuôn mặt ngờ nghệt của Vy Vy mới hiểu chuyện.
- Vy Vy mặt của ngươi...- Khụ phải nhịn không nên cười VyVy sẽ giận a.
Thấy Linh Nhu ấp a ấp úng muốn nói lại thôi nàng thấy hiếu kì a chuyện gì vậy nhở mặt mình làm sao chớ. Thế là nàng cầm gương lên và...
- A...mất hình tượng quá đi.- Nàng hét lên.
Tình hình là tóc tai nàng bù xù như cái ổ quạ, mặt nàng thì lấm lem mực áo nàng đang mặc cũng dính luôn.Số là tối qua nàng học cách viết chữ bằng bút lông và lúc đi ngủ quên rửa tay thế là sau một đêm lăn lộn trong chăn đã có thành phẩm là nàng bây giờ.Huhu thiệt là mất mặt quá mà. Nhưng mà mấy chuyện nhỏ nhặt này nhanh chóng bị nàng vứt ra sau đầu.Đơn giản là vì Hàn Thiên Vy nàng da mặt rất dày a mất một cái liền xuất hiện thêm một cái mới.
- Xong rồi Vy Vy- Linh Nhu lên tiếng thành công kéo nàng trở về thực tại.
- A...quỷ a.- Nàng hết hồn la lên.Trong gương là một nữ nhân mặc lục y đầu đội cả đống trâm cài tóc,bông lá này nọ.Mặt trét cả tấn phấn,hai má đỏ chót như cái mông khỉ, môi thì sơn không biết mấy lớn son.Tóm lại là xấu khủng khiếp.
- Vy Vy làm sao a? Không phải trước kia ngươi đều thích trang điểm như vậy sao.- Linh Nhu khó hiểu hỏi.
Nàng thực sự rớt mồ hôi nha.Trước đây nàng luôn nghĩ mình là kẻ mù cái đẹp nhất thế giới.Nhưng mà... quả nhiên núi cao còn có núi cao hơn.Bây giờ nàng đã lĩnh ngộ được chân lí này.Không ngờ quan niệm thẩm mỹ của "Hàn Thiên Vy" lại dữ dội tới mức này. Cứ nghĩ đến cái mặt của mình trước nay đều trét tấn phấn kia là...thiệt rùng mình nga...
- Tiểu Nhu à đi lấy một bộ nam trang màu tím đi.Ta muốn mặc nam trang.
- Vâng Nhu Nhi đi lấy ngay.
Lại thêm một hồi đấu tranh với y phục nữa thì nàng mới xong.Lâm ca ca hình như cũng hơi bất ngờ khi thấy nàng mặc nam trang nhưng mà huynh ấy cũng không hỏi gì nhiều.
-----------------------------------------------------
#Gà: wa rốt cuộc cũng xong một chương rồi (T.T) cơ mà tên chương là “dạo phố” mà Vy Vy nhà ta vẫn chưa ra tới phố nữa...(l|l>.