Chương 7: Dạo phố (2)
Trên đường cái bây giờ có ba cái nam nhân thu hút ánh nhìn của mấy người đi đường. Một người mặc y phục màu vàng nhìn có vẻ tuấn tú, trông "hắn" có vẻ lo lắng gì đó, vừa đi vừa nhìn hai người còn lại đang đi phía trước. Đi trước là nam nhân mặc lam y chính là rất soái nga.Hắn đi đến đâu là nữ nhân ở đó liền đỏ mặt cúi đầu. Nhưng hắn có vẻ lạnh lùng quanh người luôn toát ra hàn khí khiến cho mấy nữ nhân kia e ngại không dám đến gần. Tuy nhiên nếu nhìn kĩ sẽ thấy hắn ta luôn chăm chú quan sát cái tên mặc lục y đi trước thỉnh thoảng lại nhìn tên đó cười ôn nhu.Còn người mặc lục y đi trước cũng là một soái ca môi hồng răng trắng làn da trắng mịn nổi bật trong đám đông.Tên này chính là kẻ loi nhoi nhất trong ba người, hết đi đằng đông lại chạy đằng tây.Chỉ tội hai người kia phải rượt theo vòng vòng.
Người mặc y phục vàng là Linh Nhu đáng thương bị tiểu thư nhà mình ép buộc cải nam trang để xuất phủ đi chơi. Mặc lam y là Hàn Tuệ Lâm, mặc lục y chính là nữ chính của chúng ta.
Đi dạo như vậy cũng không tệ nga.Nếu nàng biết là chợ phố cổ đại vui như vậy thì nàng đã sớm trèo tường ra chơi từ mấy bữa trước rồi. Đang mải mê vui chơi, nàng bị hấp dẫn bởi một cây trâm cài bằng vàng đính hình hoa sen màu xanh nhìn rất hợp với Linh Nhu.Định lên tiếng hỏi giá thì...
- Lâm, thật trùng hợp nga. Huynh cũng đi dạo phố nữa hả? Có thể cho Tuyết Nhi đi cùng không?- Giọng nữ nhân ngọt ngào vang lên. Nàng ta vận hồng y mềm mại thướt tha. Khuôn mặt cũng được xem là đẹp vừa nói vừa ném mấy cái mị nhãn về phía Hàn Tuệ Lâm. Nhưng mà Lâm ca ca làm sao để ý đến nàng.
Nghe giọng nói của vị tiểu thư Tuyết Nhi này nàng cảm thấy da gà da vịt đều nổi lên hết nha. Cứ như tiếng của mấy ông nội bê đê vậy đó mắc ụa quá.Thật làm mất hứng mà.
Thấy Hàn Tuệ Lâm không để ý đến mình nàng ta liền bước đến gần và "vô tình" bị vấp ngã.
Theo quán tính thì chắc chắn nàng sẽ ngã vào lòng ngực rắn chắc của Lâm sau đó huynh ấy sẽ đỡ nàng dậy và sẽ có một màn thật lãng mạn khi hai người họ bốn mắt nhìn nhau.- Suy nghĩ của Thượng Quan Yên Tuyết.
Nhưng mà chính là sự cố ngoài ý muốn xảy ra. Ngay lúc nàng ta chuẩn bị ngã vào lòng Hàn Tuệ Lâm thì Lâm ca ca nhà ta nhìn thấy muội muội mình mới lúc nãy nhìn cây trâm yêu thích vậy mà lại đặt xuống không mua. Thế là Hàn Tuệ Lâm đi đến bên muội muội thân yêu, cầm cây trâm kia lên mà hỏi giá lão bản rồi mua luôn cho nàng. Kết quả là bàn tọa của Thượng Quan Yên Tuyết đã " vinh dự" đáp trên đất mẹ thân yêu. Đau đến mức nàng ta phải cắn răng chịu đựng. Vốn nàng ta trước nay kiêu căng phách lối hay ức hϊế͙p͙ nhiều người nên thấy nàng ta bị té thì mọi người liền che miệng cười. Khiến nàng ta tức đến mức mặt đỏ chót trông càng tức cười hơn.Hai nha hoàn đi cùng nàng ta thấy tiểu thư té liền đỡ nàng ta dậy. Nhưng nàng ta chẳng những không cảm kích mà còn đẩy ngã hai nha hoàn kia. Nàng ta đứng dậy chỉ vào những người vừa cười nàng lúc nãy mắng:
- Hừ bọn điêu dân thấp kém dám cười nhạo bổn tiểu thư xem bổn tiểu thư cho các ngươi biết tay.- Dứt lời nàng ta đánh ra một chưởng về phía mấy người kia. Khiến họ xanh mặt sợ hãi nhưng thật may Hàn Tuệ Lâm nhanh ta hơn nhanh chóng đánh bật lại một chưởng của nàng khiến nàng ta bật ra phía sau. Nàng ta làm mặt đáng thương nghẹn ngào nhìn về phía Hàn Tuệ Lâm:
- Lâm ca.
- Xin Thượng Quan tiểu thư biết điều một chút. Đây là kinh thành, dưới chân thiên tử mà lại dám ngang ngạnh đánh người. Cho dù cô có là đại tiểu thư của Thượng Quan gia đi nữa cũng sẽ bị xử tội thích đáng.- Hàn Tuệ Lâm lạnh lẽo nói.Hừ hắn đang dạo phố vui vẻ với Vy Nhi mà nàng ta lại khiến cho Vy Nhi mất hứng không vui.
Nghe Hàn Tuệ Lâm nói xong Thượng Quan Yên Tuyết rưng rưng nước mắt giận dỗi xoay người bước đi.
Riêng nàng nãy giờ nhìn Hàn Tuệ Lâm ca ca chỉ nhẹ nâng tay một cái đã cản được chưởng phong của cái Thượng Quan tiểu thư kia thì liền càng lúc càng hâm mộ ca ca nhà mình hơn. Nàng thầm nghĩ nếu như nàng vô tình bị một chưởng kia đánh trúng thì chắc là sẽ bị thương không nặng nga. Thế là nàng thầm hạ quyết tâm sau này nhất định phải học võ công, khinh công chưởng chưởng bay bay của người cổ đại đồng thời cũng phải học y thuật mới được. Hàn Tuệ Lâm lên tiếng cắt đứt dòng suy nghĩ của nàng:
- Chúng ta đã đi dạo cả buổi trời rồi chắc muội cũng đã đói chúng ta tìm chỗ nào đó ăn đi.
- Đúng đó Vy Vy tiểu thư sáng giờ người chỉ mới ăn mấy cái bánh ngọt thôi. Người nên ăn thêm gì đó để lót dạ rồi mới có sức đi chơi tiếp nga- Linh Nhu nói.Thật ra tiểu thư đã bảo nàng chỉ cần gọi người là Vy Vy là được rồi. Nhưng nàng lại cảm thấy không thích hợp cho lắm với lại nàng cũng quen gọi là tiểu thư rồi không thể bỏ được. Vậy nên nàng gọi là Vy Vy tiểu thư luôn.
- Haizz...ca ca Nhu Nhi à ta đã nói với hai người mấy lần rồi là ta đang mặc nam trang. Ca ca huynh phải gọi ta là đệ đệ còn Linh Nhu muội phải gọi ta là Dương Thiên thiếu gia nga. Còn về phần ăn uống thì ta đã chọn được nơi rồi. Hai người cứ đi theo ta.- Nói xong nàng không chờ hai người hai người họ lên tiếng đã cầm tay kéo hai người đi. Bởi vì bây giờ trời cũng sắp tối rồi nga. Trời tối thì chỗ đó sẽ rất đông phải đi sớm sớm đặt chỗ tốt mới được a.
------------------------------------------------------
Gà; huhu chương này ta vốn đã đăng từ hôm qua thế mà tới sáng nay mới phát hiện là đang đăng thì bị lỗi j đó giờ phải lm lại huhu (T.T)