Chương 16
Cũng là lúc ăn tối xong thì chuyện xảy ra. Cổ trong người Lãnh Băng bộc phát rất mạnh mẽ. Lúc này Lãnh Băng mới nhớ ra hôm nay là ngày 15. Cổ trong người Lãnh Băng không hiểu tại sao hôm lại phát cổ mạnh mẽ như vậy. Lãnh Băng dùng nội lực cố gắng đè nắn lại cổ trùng trong cơ thể đang hành hạ hắn nhưng không được.
Hắc Dạ và Bạch Dạ thấy vương gia nhà mình bị như vậy cũng mới nhớ ra. Liền hoảng hốt không biết làm sao. Bình thường Lãnh Băng có thể trụ được đến sáng ngày hôm sau sẽ ổn hoặc có thể để thuộc hạ của mình đánh ngất đi nhưng hôm nay phát tán quá mạnh mẽ Lãnh Băng không chống cự được lâu.
Gân xanh trên trán nổi hết lên, mồ hôi cũng bắt đầu đổ ra. Ánh mắt của Lãnh Băng lúc này đã hiện lên tơ máu, con ngươi màu tím kia cũng không che đi được. Tím - đỏ phối hợp với nhau trong cùng một đôi mắt trông vô cùng đáng sợ nhìn rất quỷ dị.
Lãnh Băng đã bị hạ cổ ngay từ khi còn rất nhỏ chỉ sau thời gian mẫu thân hắn ch.ết trong biển lửa không bao lâu thì hắn cũng bị người khác hạ cổ. Mặc dù đã tìm rất nhìn người có y thuật tinh thông đều được đưa đến chữa cho hắn nhưng cũng không ai chữa được chỉ có một cách là phải tìm ra được người hạ cổ mới cứu được.
Hàn Mặc cũng đã phát hiện ra đều bất thường của Lãnh Băng nên quan sát kĩ hơn thì phát hiện ra được hắn bị hạ cổ nhìn cơ thể của hắn có thể thấy được có vật gì đang di chuyển trong người hắn nổi lên dưới lớp da.
Lãnh Băng lúc này đã sắp chịu không nổi nữa khó khăn để đứng vững không ngã xuống. Hắc Dạ và Bạch Dạ chạy lại đỡ Lãnh Băng.
"Vương gia người thấy sao rồi, ch.ết tiệt phải làm sao đây?"
"Hắn bị người ta hạ cổ?"
Hàn Mặc hỏi nhưng qua ngữ điệu nói thì cũng khẳng định suy nghĩ của nàng.
Hắc Dạ và Bạch Dạ nghe Hàn Măcb nói vậy thì trố mắt lên nhìn. Sao vương gia lại có thể nhìn một lượt đã biết vương gia bị trúng cổ? Vương phi thật lợi hại nha? Vậy phải xin vương gia cứu vương gia với được không thể để người chịu đau đớn như thế này mãi được.
Còn Lãnh Băng đã bị đau đớn làm cho tai ù đi không nghe được gì cả.
Với y thuật của Hàn Mặc thì nhìn ra Lãnh Băng bị trúng cổ là đương nhiên nếu không thì sao xứng với danh hiệu "Thần y" ở hiện đại được.
"Vương phi nếu người biết vương gia bị trúng cổ thì mau cứu vương gia đi. Thuộc hạ cầu xin người."
Hắc Dạ và Bạch Dạ lập tức quỳ xuống dưới chân Hàn Mặc cầu xin.
Hàn Mặc chỉ nhàn nhạt nhìn hai người họ.
"Tại sao ta phải cứu hắn?"
"Dù sao thì vương gia cũng là phu quân tương lai của người mà cầu xin người vương gia sắp không chịu nổi nữa rồi"
Hàn Mặc nhìn Lãnh Băng sau đó phân phó.
"Đưa hắn vào phòng của ta đi, ở bên ngoài đợi để Vân nhi và Song nhi giúp ta"
Hắc Dạ và Bạch Dạ nghe nàng nói như vậy liền vui mừng đến nổi ôm nhau mà không cảm thấy hai nam nhân ôm nhau có chút kì quái. Như cũng không quên chuyện quan trọng, nhanh chóng tách ra rồi đem Lãnh Băng đặt vào chiếc giường trong phòng Hàn Mặc rồi quay ra đóng cửa lại.
Hàn Mặc bước vào phòng lại chỗ Lãnh Băng bắt mạch cho hắn xem hắn trúng cổ gì.
Hàn Mặc không ngờ được Lãnh Băng làm thế nào lại có thể chịu đựng sự đau đớn trong mười mấy năm được. Cổ mà hắn trúng là một loại cổ ở trong cơ thể người dần dần ăn mòn đi lục phủ ngũ tạng sau đó sẽ ch.ết mà người bị hạ cổ cũng không sống qua được 20 năm. Lãnh Băng bị hạ cổ tính đến nay đã được mười mấy năm nếu không lấy cổ ra được sẽ ch.ết. Nhưng cơ thể Lãnh Băng lại khỏe mạnh nên cổ sống trong cơ thể cũng không ảnh hưởng đến sức khỏe nhiều chỉ cần sau khi lấy cổ ra bà được điều dưỡng lại là sẽ được như ban đầu.
"Vân nhi em đem kim châm lại đây cho ta."
Trước tiên cần phải áp chế cổ này lại đã rồi tính tiếp. Hiện tại hắn cũng chưa biết được ai là người hạ cổ nếu tìm được phải lập tức giết ch.ết mà người giết không phải là người bị hạ cổ. Với y thuật của nàng thì ngoài ra còn một cách khác là dùng dược để ép nó ra nhưng mấy loại dược này cũng hiếm cứ tam thời áp chế lại đợi hắn tỉnh lại rồi tính tiếp.
Hàn Mặc thi triển ngân châm trong tay lưu loát đem từng cái kim châm chính xác cắm vào từng huyệt vị trên người Lãnh Băng. Mà Lãnh Băng lúc được đưa vào phòng rốt cuộc chịu không nổi nên đã hôn mê. Lúc nàng cắm kim châm vào người có lẽ cảm thấy thoải mái hơn ít khó chịu nên lông mày cũng dãn ra không ít.
Hàn Mặc để như vậy một lúc đến khi cơ thể Lãnh Băng không còn thứ gì ngọ nguậy nữa thì thu kim châm lại. Lãnh Băng cũng hôn mê không sâu nên khi được nàng châm cứu thấy thoải mái hơn nên đã tỉnh lại. Lãnh Băng mở mắt ra bắt gặp hình ảnh Hàn Mặc đang ngồi bên cạnh xem xét lại tình hình của Lãnh Băng.
"Cảm ơn nàng đã cứu ta"
Giọng nói trầm thấp hơi khàn khàn vang lên.
"Không cần ngươi cảm ơn đâu chỉ ngươi mau khỏe lại đừng có làm phiền ta là được."
"Ta đương nhiên sẽ không làm phiền nàng nữa nàng yên tâm đi."
Nhưng ta chỉ tới viện cùa nàng chơi thôi tuyệt đối không phiền. Lãnh Băng âm thầm bồi thêm một câu ở trong lòng.
"Nếu ngươi tỉnh rồi thì về phủ của mình đi ngươi đang chiếm giường của ta đó"
"Ta còn mệt lắm chưa đi được đâu hay là nàng ngủ cùng ta luôn đi"
Khóe môi Hàn Mặc hơi hơi co giật. Nàng chưa thấy ai như hắn rõ ràng lúc nãy bị đau đớn như vậy đến giờ thần sắc vẫn còn tái nhợt nhưng lại có thể nói ra những lời như vậy.
"Ta có bị sao mới ngủ với ngươi nếu thích thì ở đây ngủ đi ta qua phòng khác ngủ"
Hàn Mặc bỏ lại một câu rồi xoay người bước ra khỏi phòng để lại một mình Lãnh Băng nhìn theo thân ảnh của nàng. Xem ra để nàng chịu chấp nhận hắn thì còn lâu lắm mà ngày thành hôm sắp tới rồi Lãnh Băng muốn Hàn Mặc để ý tới hắn trước lễ thành thân.
Lãnh Băng cung nằm im ở căn phòng của nàng từ từ tiến vào giác ngủ.
Hàn Mặc mở cửa bước ra thì thấy Song nhi gục đầu vào vai Hắc Dạ ngủ còn Vân nhi thì gục vào Bạch Dạ ngủ say đến nổi nàng đi ra cũng không biết. Nàng đi qua căn phòng khác để ngủ mặc dù là tiểu viện thì vẫn có nhiều phòng nên chọn một cái rồi ngủ luôn đến sáng.
Sáng hôm sau,
Hắc Dạ và Bạch Dạ tĩnh dậy trước tiên. Cảm thấy vai và tay mình tê cứng không có cảm giác gì cả. Vai của cả hai đều bị dựa vào cả một đêm nên cảm thấy như vậy là đương nhiên.