Chương 23
Hàn Mặc thấy Lãnh Băng lại đến phòng mình thì không bất ngờ nữa chỉ liếc Lãnh Băng một cái. Tiếp tục dùng khẩu hình nói chuyện.
"Sao ngươi còn chưa đi, không phải đến để ăn cơm hay sao?"
"Mặc nhi nàng đang bị những cái tên không biết từ đâu tới ở ngoài kia theo dõi thì sao ta có thể đi được chứ"
"Ngươi đừng quên ta còn có một thân phận khác"
"Đương nhiên ta biết nàng còn một thân phận khác nhưng ta không yên tâm được"
"Dựa vào cái gì mà ngươi nói như vậy ta là gì của ngươi sao?"
"Dựa vào việc ta thích nàng"
Hàn Mặc nghe Lãnh Băng nói vậy không hiểu sao tim nàng lại đập nhanh lên, cảm thấy như có một tia gì đó vui vẻ xen kẽ trong lòng. Sao nàng lại có cảm giác lạ như vậy nhỉ?. Tại sao tim lại đập mạnh lên như vậy còn cảm thấy vui nữa chứ?. Còn chưa để Hàn Mặc suy nghĩ kĩ về chuyện này thì phòng của nàng đã có động tĩnh.
Bọn họ đã bắt đầu hành động, Hàn Mặc và Lãnh Băng có thể cảm nhận được sự thay đổi từ hơi thở của bọn chúng nên tập trung tinh thần vào bọn chúng còn chuyện Hàn Mặc đang nghĩ bị nàng trực tiếp bỏ ra sau đầu lo ứng phó với bọn chúng.
Hàn Mặc và Lãnh Băng nghe được một tiếng "roạt" là tiếng của một vật bị rách. Đó là cửa phòng của nàng bị chọc cho rách ra thành một cái lỗ nhỏ. Hai người đều phát hiện ra lỗ thủng đó. Một ống nhỏ được đưa vào trong cái lỗ đó từ đầu của nó hiện ra một làn khói trắng Hàn Mặc và Lãnh Băng nhanh chóng che mũi mình lại.
Hàn Mặc nhanh chóng không một tiếng động nằm lên giường của mình giả bộ ngủ, Lãnh Băng thấy nàng hành động như vậy liền hiểu ý nhanh ẩn thân vào một góc tối trong phòng có thể quan mọi sát động tĩnh trong phòng.
Chẳng bao lâu sau mái ngói trên phòng nàng bị dở lên, có hai thân ảnh mặc đồ đen nhảy xuống chầm chậm lại giường của nàng quan sát nàng đang nhắm mắt giả bộ ngủ. Hai bóng đen mỗi người rút ra một cây chũy thủ đâm về phía nàng.
Lúc hai cây chũy thủ sắp chạm vào người nàng thì nàng bỗng mở mắt ra, ánh mắt lạnh thấu xương. Hai bóng đen kia thấy nàng tỉnh lại mà còn nhìn bọn hắn với ánh mắt đáng sợ như vậy khiến bọn họ không phản ứng kịp lúc phản ứng được rồi thì phát hiện ra mình đã bị điểm huyệt không làm gì được.
Bọn hắn trợn to mắt lên nhìn Hàn Mặc. Không thể tin được tại sao lại như vậy được không phải Đại tiểu thư rất yếu đuối hay sao? Mà người đang ở trước mặt bọn họ đâu phải như vậy.
Lúc này Lãnh Băng từ chỗ tối đi ra nhìn hai người bọn hắn với ánh mắt còn đáng sợ hơn Hàn Mặc nữa. Hai người bị nhìn đến cả người không khỏi run rẩy nếu không bị điểm huyệt thì bọn hắn đã không đứng vững được rồi.
Người này là Nhị vương gia của Băng Thiên quốc là một sát thủ đồng thời cũng là một ám vệ bọn hắn đương nhiên biết người đang nhìn bọn hắn với ánh mắt kinh khủng đó là ai.
Lãnh Băng nhìn Hàn Mặc dùng khẩu hình hỏi nàng
(Chương này đa số là dùng khẩu hình để nói chuyện nên lần sau khỏi nhắc lại nha, chứ đề lặp đi lặp lại hoài không được hay)
"Nàng muốn xử lí bọn hắn như thế nào"
"Tạm thời đem bọn chúng đến chỗ nào trong phòng dấu đi ta còn có việc phải hỏi bọn họ"
Lãnh Băng thấy Hàn Mặc nói vậy liền nhanh chóng đêm bọn hắn đến chỗ tối trong phòng còn mình thì cũng trốn lại vào góc lúc nãy.
Khoảng một khắc sau có lẽ bọn người đợi bên ngoài lâu mà không thấy hai tên kia đi ra nên phái thêm người đi vào phòng Hàn Mặc xem thử tại sao hai tên kia không trở ra.
Lúc này Hàn Mặc không có giả bộ ngủ nữa mà là nấp vào chỗ tối trong phòng đợi chúng tiến vào.
Vì muốn xem có chuyện gì sao lại lâu như vậy đồng thời có chuyện gì thì có thể tương trợ nên phái vài phòng nàng tới 5 người tất cả điều là đồ đen.
Đầu tiên bọn chúng quan sát xung quanh phòng nhưng lại không thấy hai tên kia đâu liền từ từ đi lại gần giường của nàng thấy trong chăn có vật gì đó nhô lên giống như người nằm trong đó liền lấy kiếm đâm xuống nhưng sau lại thấy trong chăn chẳng có động tĩnh gì cả.
Lúc giở chăn ra thì thấy bên trong chỉ là một cái gối ôm thôi.
"Tại sao lại không có ở đây? Vậy nàng ta đâu rồi?"
"Còn hai người đã vào đây đâu rồi, chúng ta mau tìm trong phòng xem có ai không, còn phải báo lại với Kim hộ pháp nữa"
Cả 5 người nhanh chóng tìm kiếm khắp phòng nhưng lại không thấy được ai cả. Một người trong đó nhanh chóng ra ngoài để báo lại cho cái người mà được gọi là Kim hộ pháp kia.
Ở bên ngoài, chính xác là trên mái nhà có khoảng hơn 10 người mặc đồ đen, nổi bật nhất trong đám người đó là một thân ảnh màu bạc, khuôn mặt được che một nửa bằng mặt nạ kim loại, ánh mắt người này rất lạnh lùng. Khuôn mặt chỉ thấy được một nửa lại càng tăng thêm phần quỷ dị. Vì đợi lâu nên mày hơi nhíu lại.
"Kim hộ pháp bọn thuộc hạ không tìm thấy ai trong phòng cả ngay cả hai người đã được phái đi cũng không thấy"
Người đó chỉ nở một nụ cười như có như không
"Ngươi nói lại với người của chúng ta không cần tìm nữa tự ta xuống đó tìm bọn chúng"
Xem ra hắn đã quá xem thường người này rồi lúc chủ nhân sai hắn đi giết nàng ta hắn có chút không phục nhưng lệnh của chủ nhân nên hắn dù không muốn vẫn phải thực hiện nhiẹm vụ. Nhưng không ngờ người này cũng thú vị.
(Ý của hắn là đang nói đến Hàn Mặc đó nha)
Tên thuộc hạ kia vâng dạ một tiếng nhanh chóng đi làm việc, ánh mắt của Kim hộ pháp rất kinh khủng hắn cảm thấy lạnh sống lưng khi phải đối mặt với một người như vậy. Cũng may lần này không bị trách phạt nếu không sẽ rất thê thảm.
Bốn người còn lại trong phòng sau khi tên kia đi vẫn còn ở lại trong phòng lục lục kiếm kiếm bất ngờ lại bị một thân ảnh quỷ dị, dùng tốc độ nhanh tới mức mà bọn hắn chỉ thấy được một thân ảnh màu đỏ rực lướt qua mắt bọn họ. Sau đó lập tức ngã xuống, ở cổ của chúng đều xuất hiện một vết cắt đứt cổ không kịp nhắm mắt. Người ra tay là Hàn Mặc nàng đã giữ lại hai tên ki để tr.a hỏi là được rồi còn lại nên giết hết đi.
Hàn Mặc và Lãnh Băng lại kiên nhẫn chờ đợi động tĩnh tiếp theo của những người thần bí kia.
Kim hộ pháp kia nhanh chóng cùng đám thuộc hạ từ trên mái nhà xuống lại sân viện của nàng rồi lại phòng của nàng trực tiếp mở cửa ra bước vào.