Chương 5: Gặp mặt đàm kính nguyên
Hiện giờ thảm cảnh trên đất là người người la liệt còn Lãnh Tuyết Băng thì hơi nhíu mày nhìn cái đám đau đớn đang quằn quại dưới đất khóe miệng khẻ câu lên nụ cười lạnh.
Lãnh Tuyết Băng tóm cổ áo một tên đang lăn qua lăn lại nhất bổng hắn lên không trung, miệng cười như không cười : " Phải xem người đó là ai. Là kẻ nào trước khi ra tay có biết không? Con bây giờ thì xuống địa ngục đi "
Vừa dứt lời thì tên kia bay bổng lên không trung sau đó mạnh mẽ văng vào bức tường gai bên cạnh ch.ết không nhắm mắt.
Mấy người xung quanh nhìn cô gái mặt váy trắng nhìn yếu đuối kia nhưng lại giết người không chớp mắt. Bọn họ bổng thấy lạnh sống lưng cô gái này không đơn giản a.
Quân Minh Phong nheo mí mắt nhìn người trước mặt sau đó nhìn cái đám ở dưới đất trong đầu nhớ cái gì đó song hơi cong môi cười.
Còn về phần Lãnh Tuyết Băng sau khi xử song một tên thì lấy từ trong váy ra một chiếc khăn sạch màu trắng sau đó kì kì bàn tay như cô vừa chạm vào một thứ gì đó cực kì dơ bẩn rồi cực kì vô tư vuốt lại mái tóc rồi.
Một màng này lọt vào mắt Quân Minh Phong kiến hắn không khỏi cong môi: Cô gái này thực....
Lãnh Tuyết Băng hơi nghiên đầu nhìn Quan Minh Phong sau đó nhúng vai bỏ đi.
Thấy Lãnh Tuyết Băng khuất bóng thì Quân Minh Phong đi đến trước mặt 9 tên kia ngồi trước mặt một tên : " Tao không thích giết tụi mày bất quá là tự tụi mày kiếm họa "
Hắn nói không sai nếu lúc nãy bọn này không sông lên cô gái kia thì nãy giờ toàn mạng rồi nhưng... bỏ đi dứt khoát giết hết cho song.
Quân Minh Phong nhặt một con dao dứt khoát giết hết đám người này sau đó lấy điện thoại ra : " Sau trường ----- gọn một chút đừng để mấy vị khách không mời đến "
Sau đó hắn cũng lấy một cái khăn tay ra lau sạch vết máu trong tay rồi tùy tiện quăn chúng một bên đi rồi xoay bước bỏ đi.
----
Còn Lãnh Tuyết Băng sau khi giết ngươi thì vẽ mặt không thay đổi đi đến chiếc xe mui trần hơi cuối người cầm chiếc cặp màu đen được đẩy dưới gầm xe ra lấy một chiếc khăn lau tay thêm lần nữa rồi tùy tiện ném vào cái thùng rác bên cạnh.
Cô nghĩ nghĩ cái gì đó rồi với tay lấy cái điện thoại bên hộp đồ đựng đồ, trượt dãy số Lãnh Tuyết Băng bầm nhanh dãy số của Thanh Thanh.
Bên đầu dây bên kia vang lại tiếng nói trẻ con đùa cợt : " A, không phải hôm nay cậu đi học sao? "
Lãnh Tuyết Bâng nghe cô hỏi vậy thì mày hơi cong lên : " Tôi muốn Hội quán Tử Minh biến mất sau ngày hôm nay "
Thanh Thanh đang uống nước nghe vậy thì trực tiếp phun ra, lắp bắp hỏi : " Bọn họ đắc tội gì với cậu "
Lãnh Tuyết Băng hơi chầm ngâm một tí sau đó lạnh giọng nói : " Xử lý bọn họ hay tớ xử lý cậu ? "
Vừa nghe vậy Thanh Thanh lập tức nuột 1 ngụm nước miếng song đó gật đầu như dã tỏi : " Không không không... tớ rất thức thời. Lúc cậu đi học về sẽ không còn Hội quán Tử Minh "
Lãnh Tuyết Băng hài lòng gật đầu : " Tốt "
Sau khi tắt điện thoại thì Lãnh Tuyết Băng sửa lại cặp sách mang lên lớp nhưng vừa quay đầu thì bên tai nghe thấy một bản nhạc bằng piano Sonata của Beethoven.
Lãnh Tuyết Băng nhíu mày nhìn nhìn xung quanh bởi tiếng nhạc này được đánh giống như dành cho những người đã ch.ết nó giống như một bản nhạc tiễn con người vào cỏi ch.ết.
Người đang chơi đàng có cái tâm rất cao rất tiếc người này lệ khí quá nặng nếu không có lệ khí hẳn đây là một bản nhạc rất hay.
Lãnh Tuyết Băng đi xuyên dãy nhà C theo hướng lúc nãy lách ra khỏi hàng rào, bất quá chổ lúc nãy tàn tạ bao nhiêu bây giờ được sửa rang như không có bất cứ trận đánh nhau gì nhưng cô chỉ cần đưa mắt cũng biết đám lúc nãy không sống một tên rồi.
Lắc đầu cười khẻ Lãnh Tuyết Băng tiếp tục đi về phía trước thì bắt gặp một vườn hoa sau đó là một căn biệt thư có vẽ khá yên tỉnh nhưng tiếng nhạc vẫn giéo dắc vang lên mà không phá vỡ sự yên lặng của những bông hoa ở đây đột nhiên cô cảm thấy mình gặp phải một người cực kì yêu sự đáng sợ.
Nhìn xuyên qua khe cửa thì thấy một thiếu niên tóc đen trên người mặc một bồ đồng phục học sinh, khuôn mặt tuấn mĩ đang nhắm hai mắt để thưởng thức những nốt nhạc được đánh ra như một nghệ thuật. Nhưng Lãnh Tuyết Băng nhìn ra hắn chính là vua hacker - Đàm Kính Nguyên.
Bỗng cô cảm thấy kì diệu vì một ngày cô đã gặp cả 3 nhân vật truyền thuyết kia. Lãnh Tuyết Băng vừa cuối mắt nhìn lên thì chổ lúc nãy đang có người đánh đàn đột nhiên biến mất kiến Lãnh Tuyết Băng nghiên đầu nhìn xung quanh sau đó không nghĩ nhiều nhảy qua cửa sổ giờ cô mới biết trong căn phòng này ngoài chiếc piano một chiếc ghế ngôi thì hầu hết không có bất kì vật dụng gì.
Lãnh Tuyết Băng đi đến chiếc piano ngón tay chạm nhẹ lên dàn sau đó nghiên đầu nhìn xung quanh rồi cong môi lên cười. Cô ngồi xuống và đánh lại bản Sonata nhưng nhịp điệu này.....
-----------------
( 3 ) Đàm Kính Nguyên.