Chương 61: Nhận ra nhau ở bên hồ
Edit: ss gau5555
Beta: Cục Bột Aly
“Không cho phép kêu!” Phượng Hiên thấp giọng uy hϊế͙p͙.
Thân thể đang trần truồng tắm rửa, Cốc Nhược Vũ vội vàng che trên che dưới, thiếu chút nữa đã xấu hổ đến hôn mê bất tỉnh, kết quả Phượng Hiên dĩ nhiên là ngắm trong nước một chút, còn nói một câu: ” yên tâm, ta đối với ngươi không có hứng thú, không phải chỉ là một miếng thịt trắng bóng sao, muốn mê hoặc ta cũng không dễ đâu!”
Trong phút chốc, Đôi mắt của Cốc Nhược Vũ đầy nước vì cảm thấy vô cùng xấu hổ và giận dữ, tức giận trừng mắt Phượng Hiên ở bên cạnh nàng.
Thấy một đôi mắt tròn tròn lóe nước mắt nhìn mình chằm chằm, cảm giác quen thuộc nảy lên trong đầu, Phượng Hiên thốt ra hỏi: ” Chúng ta có phải đã từng gặp nhau không?”
Cốc Nhược Vũ sửng sốt một chút, dùng sức lắc đầu, ô ô mà muốn kêu. Phượng Hiên không buông tay, cho rằng cảm thấy nàng quen thuộc là vì hôm nay gặp nàng nhiều lần, thoáng nhìn qua quần áo cùng khăn che mặt đặt ỏ một bên, trách không được nàng dùng khăn che mặt, nguyên lai trên mặt bị thương đến mức bị hủy dung! Phượng Hiên nhớ lại khuông mặt hắn vừa nhìn thấy lúc nãy, không khỏi đồng tình một chút.
Lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa, kèm theo tiếng la: ” Cốc đại nương, mở cửa ra, chúng ta muốn vào trong nhìn một chút.” Nói chuyện là thị vệ đại thúc mà Tiểu Cốc Lượng sùng bái, vừa rồi lục soát tìm người hoá ra là bọn thị vệ canh giữ trong Biệt trang.
Cốc Nhược Vũ muốn gọi cứu mạng, nhưng Phượng Hiên vội vàng để sát mặt vào tai nàng, nhẹ giọng uy hϊế͙p͙ nói: ” Nghĩ biện pháp không cho bọn họ tiến vào, nếu không ta liền đem ngươi, tiền ɖâʍ hậu sát( hãm hϊế͙p͙ trước rồi giết)!” Um, nói như vậy hẳn là nàng sẽ sợ .
Nào biết những lời này lại đạt hiệu quả ngược lại, thiên hạ trong tay càng giãy dụa lợi hại hơn, Phượng Hiên nhướng hai hàng lông mày, thầm nghĩ nàng thế nhưng mà lại không sợ uy hϊế͙p͙ của hắn? Trùng hợp trên giường có động tĩnh, Phượng Hiên vừa thấy, một thiên hạ nho nhỏ đang xoay người vào bên trong, nằm ở trên giường ngủ rất say, hiển nhiên không có bị đánh thức. Lúc này Phượng Hiên uy hϊế͙p͙ thêm một câu nữa: ” Không nghe lời, ta liền giết đứa bé kia!” Nói xong, hắn còn buông tay ra cố ý để cho Cốc Nhược Vũ cho rằng hắn muốn đi giết Tiểu Cốc Lượng ở trên giường.
Quả nhiên như hắn dự định, Cốc Nhược Vũ cũng không kêu to, mà dùng sức ôm lấy cánh tay của hắn không cho hắn từng bước tới gần giường. Nhưng kỳ thật Cốc Nhược Vũ không phải sợ hắn giết Tiểu Cốc lượng, có lẽ là nguyên nhân biết hắn là cha đứa nhỏ, nàng cũng không có cảm giác hắn sẽ giết người, nàng biết hắn chỉ đang uy hϊế͙p͙ mà thôi, trên thực tế điều nàng lo sợ chính là sợ hắn nhận ra nhi tử. Cốc Nhược Vũ thấy Phượng Hiên không cử động nữa, liền trả lời bên ngoài nói: ” Ngụy đại ca sao? Chuyện gì, ta đang tắm rửa!”
Giọng nói của nàng mang theo chút run run, lộ ra vẻ khẩn trương, nhưng lúc này Ngụy đại ca cho rằng bởi vì nàng đang tắm lại bị người bên ngoài hù doạ, “Chúng ta đang tìm người, có ai đi vào phòng của ngươi hay không ?”
Các thị vệ khác định đẩy cửa cùng cửa sổ ra để chứng minh nàng không nói láo, nhưng Ngụy đại ca tin tưởng nàng, mà các thị vệ khác bởi vì đều là thị vệ trong trang, nên toàn bộ đều quen biết Cốc Nhược Vũ, đối với khuôn mặt kia của nàng có thể nói, trốn càng xa càng tốt, cho nên không ai yêu cầu nhất định phải đi vào xem, vì thế không bao lâu, bên ngoài liền im ắng .
Phượng Hiên nhẹ nhàng thở ra, may mắn bọn họ không định tiến vào, hắn vừa nghĩ vạn nhất phải tiến vào điều tr.a thì nên làm cái gì bây giờ, nếu như bị tìm được…, thật rất dọa người ! A –! Đau! Bỗng nhiên từ cánh tay truyền đến cảm giác đau đớn làm cho Phượng Hiên thiếu chút nữa kêu ra tiếng.
Nguyên lai là Cốc Nhược Vũ tức giận quá, nắm luôn cánh tay của Phượng Hiên mà nàng đang ôm cắn xuống.
” Nữ nhân này, ngươi đang làm cái gì! ?” Phượng Hiên dùng sức rút cánh tay về, tỏ vẻ bất mãn nhìn Cốc Nhược Vũ.
” Không được phép nhìn! Trứng thối! Xoay qua chỗ khác!” Cốc Nhược Vũ che ngực, sốt ruột kêu hắn xoay qua chỗ khác, không có cảm giác được mình bởi vì hắn là cha của Tiểu Cốc Lượng mà không dùng giọng điệu nàng hay xài với người xa lạ
Vào giờ khắc này Phượng Hiên mới có chút ngượng ngùng, liền xoay người qua cửa sổ bên kia, nơi hắn bị cắn qua, có một dấu răng rất khéo léo, làm cho đầu hắn lại nổi lên cảm giác quen thuộc, nhịn không được, hắn xoay người lại hỏi: ” Trước đây chúng ta có phải đã từng gặp mặt hay không?”
Cốc Nhược Vũ mới mặc qυầи ɭót cùng cái yếm, thấy hắn lại quay sang, lúc này ngồi xổm xuống tránh ở bồn sau, xấu hổ và giận dữ kêu lên: “Ai cho ngươi quay lại!”
Phượng Hiên bất đắc dĩ quay lưng về phía Cốc Nhược Vũ, thầm nghĩ: nữ nhân này không sợ chọc giận ta, ta giết nàng sao, rống loạn gọi bậy, thật quá can đảm!
Phượng Hiên theo thói quen mở cây quạt không rời tay kia ra, suy tư, vừa rồi người ở bên ngoài hình như gọi nàng là Cốc đại nương, Cốc hay là Cổ chứ? Ánh mắt cùng bộ dạng giống với bé con, họ hình như cũng giống nhau, còn có một thói quen thích cắn, trên mặt nếu như bỏ vết sẹo, Phượng Hiên bắt đầu nhớ lại khuôn mặt vừa rồi nhìn thấy, tuy nói không phải thập phần xác định, nhưng mà càng ngày càng cảm thấy nàng chính là bé con, lại nghĩ tới năm đó người ta chỉ nói Cốc Nhược Vũ tự sát, lưu lại di thư, nhưng không tìm thấy thi thể, Phượng Hiên không khỏi ở trong lòng xuất hiện một tia hi vọng, năm đó hắn vì chuyện của muội tử mà không có điều tr.a sâu về chuyện này, có thể bé con thật sự không hề ch.ết hay không?
” Ngươi còn không đi mau!” Cốc Nhược Vũ rốt cục mặc quần áo tử tế xong, bắt đầu nghĩ làm cách nào để đuổi hắn đi.
“Chúng ta trước đây có phải đã từng gặp mặt hay không?” Đáp phi sở vấn ( hỏi một đằng trả lời một nẻo), Phượng Hiên chuyển hướng nhìn về phía Cốc Nhược Vũ, một đôi mắt thật to tràn ngập hi vọng mà đánh giá nàng, cố gắng muốn từ trên người nàng tìm ra bằng chứng chứng minh nàng chính là bé con
” Ta cho tới bây giờ đều chưa có gặp qua ngươi!” Cốc Nhược Vũ lắc đầu giống như đánh trống, nghĩ rằng đáng lẽ hắn không nhận ra mình mới đúng.
” A, đứa bé kia là con của ngươi? Năm nay mấy tuổi?” Nếu bé con vào năm đó có đứa nhỏ mà nói…, năm nay hẳn là sắp ba tuổi mới phải, Phượng Hiên nhìn lại trên giường phía sau Cốc Nhược Vũ
Cốc Nhược Vũ khẩn trương liền ngăn cản tầm mắt của hắn, lắp bắp trả lời: ” Đương, đương nhiên là con của ta, nó, nó năm nay, năm, năm tuổi rồi!” Không dám nói thật, Cốc Nhược Vũ thêu dệt thêm mấy tuổi.
” Không phải sắp ba tuổi?” Thấy tuổi không đúng, Phượng Hiên có hơi thất vọng.
” Không phải! Ngươi rốt cuộc khi nào thì đi! ?” Cốc Nhược Vũ nóng nảy, sợ bé trên giường tỉnh lại, đến lúc đó nếu hắn nhìn thấy mặt thì sẽ không có cách nào khống chế mọi chuyện
Vốn đang trốn người, hơn nữa nghi vấn của hắn còn chưa được giải quyết, Cốc Nhược Vũ lại một bộ dạng có tật giật mình, Phượng Hiên đâu chịu bỏ qua, hỏi hết vấn đề này đến vấn đề khác, thiếu chút nữa không đem tám đại tổ tông của Cốc Nhược Vũ đào ra. Nhưng, Cốc Nhược Vũ cũng không phải kẻ dễ bắt nạt, dù sao cũng là tài nữ nổi tiếng của Nam Lăng, còn khiến cho trưởng lão Phượng thị nhìn trúng, nên đầu óc suy nghĩ rất nhanh, năng lực nói dối vẫn đủ tốt để ép Phượng Hiên đi ra.
Vì thế, Phượng Hiên lần đầu cảm thấy không thích hợp, nhưng lại không hỏi ra một điều nào. Cho dù lôi cái khăn che mặt của Cốc Nhược Vũ xuống một lần nữa, nhưng bởi vì nàng bị thương quá nặng, không chỉ có vết thương do Tề Hiểu Nhã dùng dao rạch, mà còn có vết sẹo lớn nhỏ do từ trên sơn cốc lăn xuống mà tạo thành, khiến cho Phượng Hiên không thể xác định được nàng có phải bé con hay không.
Sau đó Phượng Hiên cho rằng bản thân vì chuyện muội tử còn sống mà chờ đợi bé con cũng có thể còn sống, loại ý nghĩ này quá mức điên cuồng, cho nên sinh ra ảo giác, ngộ nhận người.
Tuy rằng nụ cười trên mặt Phượng Hiên chưa từng biến mất, nhưng Cốc Nhược Vũ lại cảm thấy hắn thực sự thất vọng, không hiểu sao hắn lại làm cho người ta có cảm giác giống như hắn vẫn nhớ nàng đêm đó, nghĩ đến mình nói dối hắn, tâm cảm thấy áy náy nên nàng đề nghị giúp hắn chạy trốn.
Nếu không phải bé con, vậy vẫn nên chuyên tâm tới việc quan trọng, trốn tránh chuyện thành thân. Thấy Cốc Nhược Vũ đã tính trước mọi việc nói nàng có biện pháp giúp mình chạy trốn, Phượng Hiên không vì nàng chỉ là một nô tỳ giặt quần áo mà xem thường nàng nên sảng khoái nhận sự giúp đỡ.
Chẳng qua, ngày hôm sau trời còn chưa sáng, Phượng Hiên trừng mắt nhìn thùng thịt lợn dùng để ẩn nấp, mùi hôi thối bốc lên khiến tiểu ác ma trong lòng thiếu chút nữa không hôn mê, a! Hắn không nên tin tưởng nàng ấy, đây là cái biện pháp gì chứ?!
Nhưng Cốc Nhược Vũ không cảm thấy không tốt, một đêm không dám chợp mắt, chỉ sợ Phượng Hiên nhìn thấy diện mạo của nhi tử, may mắn nhi tử ngủ rât say, nên không làm cho nàng lo có chuyện phát sinh, mà bây giờ có thể thoát khỏi hắn, tiễn hắn đi, trong lòng nàng rất là cao hứng.
Thấy Cốc Nhược Vũ có dáng vẻ giống như Phượng Hiên thực sự gặp may mắn, còn nói cho hắn biết, may mắn vì hôm nay đại bá vận chuyển cơm thừa nuôi heo bởi vì có việc mà đến, nên hắn hiện tại mới có thể dựa vào thùng lớn của đại bá mà đi ra ngoài.
Cốc Nhược Vũ vỗ vỗ lưng Phượng Hiên, bảo hắn cảm tạ đại bá, vì hắn, đại bá phải chở thiếu một thùng cơm thừa, tổn thất cũng không nhỏ
Nụ cười trên mặt Phượng Hiên có điểm vặn vẹo, nhưng trong lòng đang so sánh giữa việc cưới nữ nhân cùng ngửi mùi thịt thiu, kết quả vẫn là thấy ngửi cái mùi thiu thối này so với cưới nữ nhân tốt hơn, lúc này, hắn nắm chặt mũi, nhảy vào trong thùng, nhìn vị kia đại bá dùng cái nắp che lên thùng.
Vì thế, tôn chủ đại nhân mà mọi người ra sức tìm kiếm đang ở trong mấy thùng thịt thiu, thuận lợi đào tẩu
Lúc này ra biệt trang, xe di chuyển sau một thời gian ngắn, đại bá mở nắp thùng, Phượng Hiên vội vàng nhảy ra, nói tiếng cám ơn, sau đó hắn nhanh chóng tìm một khách sạn gần nhất, đặt phòng, kêu tiểu nhị giúp đỡ mua bộ y phục, rồi tắm rửa.
Nguyên bản tiểu nhị thiếu chút nữa bởi vì mùi trên người Phượng Hiên mà cự nhưng thấy Phượng Hiện bỏ ở ngoài cửa một thỏi bạc, sắc mặt chợt thay đổi, xem hắn là khách quí an bài ở trong phòng tốt nhất tại lầu hai.
Từ từ mà tắm sạch sẽ mấy lần, thay bộ đồ mới, Phượng Hiên rốt cục cũng cảm giác thoải mái mở cửa phòng kêu tiểu nhị làm đồ ăn, hắn đói bụng.
Đợi hắn sau khi đóng cửa lại, liền nhàm chán đi đến bên cửa sổ, dự định cơm nước xong, hắn lập tức rời khỏi Lệ đô.
Lúc Phượng Hiên phân phó tiểu nhị đưa cơm thì hai huynh đệ Phượng Địch cùng Phượng Tiêu mới đến Lệ Đô vào khách sạn này ngồi. Phượng Tiêu cảm thấy dường như nghe thấy thanh âm của chủ tử nhà mình nên ngẩn đầu lên nhìn phòng khách trên lầu hai, đúng lúc thấy Phượng Hiên đóng cửa lại.
Cho rằng mình nhìn lầm rồi, Chúa Thượng hẳn là đã rời khỏi Lệ Đô, chạy tới Nguyên Đô mới đúng, cho nên Phượng Tiêu cũng không để ý, cùng ca ca ăn cơm.
Nhưng, lúc hai người rời khỏi khách sạn, đụng phải đám người của đệ đệ Cung Sanh ở trên đường đang đi tìm Phượng Hiên, lúc này Phượng Tiêu mới nói hắn vừa rồi hình như có nhìn thấy chúa thượng, nhất thời, lên tiếng hỏi ở nơi nào, sau đó Cung sanh phái người bẩm báo các trưởng lão, đi trước dẫn đoàn người của mình vây quanh khách sạn. Mà không đến bao lâu, mười bốn vị trưởng lão đến, liền tiến vào trong khách sạn, đến chỗ phòng ở của Phượng Hiên bắt người!
Nghe thấy tiếng náo loạn ở bên ngoài, Phượng Hiên mở cửa ra nhìn, liền thấy một đám người đang bừng bừng khí thế chạy lên đây, hắn vội vàng đóng cửa khóa chốt an toàn, suy nghĩ tại sao lại bị phát hiện nhanh đến như vậy, nên trốn ở đâu cho phải đây?
Ở Lệ Đô có một dãy núi Lệ Miểu, bên trong núi có một hồ Lệ Phiêu, khách sạn này lại xây ở bên cạnh hồ, Phượng Hiên nhìn từ cửa sổ xuống, thấy hồ nước xanh biết, sóng gợn lăn tăn, suy nghĩ đến khả năng nhảy xuống hồ, ngoài cửa bỗng truyền đến một tiếng” phá cửa cho ta”, Phượng Hiên bĩu môi, thầm nghĩ bản thân mình cũng đã lớn tuổi rồi, còn muốn cùng hắn chơi trò đuổi bắt nữa, hắn không lo lắng thêm nữa mà nhảy xuống, để cho nhóm trưởng lão một khung cảnh không người, mà trên mặt hồ, không có gì ngoài sóng nước.
Trong một mái hiên khác, sau khi Phượng Hiên đi rồi, Cốc Nhược Vũ liền ngủ một lát, thì bị phu nhân quản gia gọi dậy, mang theo lương khô đưa cho hai mẹ con nàng, sau khi nói lời từ biệt với phu nhân quản gia, Cốc Nhược Vũ liền dẫn theo Tiểu Cốc Lượng, xách đồ đạc, đi về phía tây.
Lúc hai mẹ con đi trên đường, khi đi ngang hồ Lệ Phiêu thì bé kiên quyết muốn dừng lại ngắm cảnh non nước, Cốc Nhược Vũ không lay chuyển được con đành phải dẫn nó đứng ở bên hồ, nhưng chỉ cho phép nó ngắm cảnh, nàng sợ nó rơi xuống nước nên không cho phép nó nghịch nước.
Tiểu Cốc Lượng rất vui vẻ hớn hở, hơn nữa không thường được đi ra bên ngoài nên nó thấy cái gì cũng đều thấy mới mẻ. Thấy nhi tử vui vẻ như vậy, tâm tình Cốc Nhược Vũ cũng tốt hơn.
Tiểu Cốc lượng còn quấn lấy muốn nghịch nước, Cốc Nhược Vũ đành phải ngồi xổm xuống lấy tay dính một chút hồ nước, lau trên mặt của Tiểu Cốc Lượng, nước trong hồ rất lạnh khiến cho bé run lên, vội vàng kêu nước lạnh, không muốn nghịch nước nữa.
Cốc Nhược Vũ cười nhìn nhi tử đang sợ hãi, bộ dạng ngoan ngoãn biết điều. Bỗng nhiên từ trong mặt nước truyền đến một tiếng “rào rào” , hai mẹ con nhìn qua, phút chốc, đã nhìn thấy từ trong nước hiện lên một cái đầu tròn, hai mẹ con sợ tới mức đặt mông ngồi xuống đất, lúc này, hai cặp tròn tròn chống lại một cặp mắt thật to.
Giọng nói kia bảo hồ nước này lạnh quá, Phượng Hiên xuất hiện ở mặt nước, nhìn thấy Cốc Nhược Vũ bên hồ, thấy nàng đang bụm mặt lại, cảm thấy thật hữu duyên, Phượng Hiên hoà ái thân thiện cười cười nói: ” Sao lại gặp lại ở đây!”
” . . . . . .” Âm, âm hồn bất tán! Đi như thế mà cũng gặp lại sao?!
Nhìn nàng đã bị kinh sợ, Phượng Hiên cảm thấy buồn cười nhìn về phía Tiểu Cốc lượng ở bên cạnh. Ơ? Đứa bé này sao lại nhìn quen mắt như vậy
Theo tầm mắt của Phượng Hiên, Cốc Nhược Vũ cũng nhìn sang, a –! Lượng Nhi! Nàng chậm nửa nhịp mà nhớ tới nhi tử bên người, mở to mắt từ từ nhìn về phía Phượng Hiên, mà Phượng Hiên cũng từ từ nhìn về phía nàng, đồng thời trong đầu suy nghĩ nếu tiểu hài tử mà thay nữ trang, ăn mặc giống nữ nhân. A! Thì giống như muội tử bảo bối của hắn mấy năm trước!
Cảm thấy ánh mắt Phượng Hiên giống như là nghĩ ra cái gì đó mà dần dần mở lớn, Cốc Nhược Vũ vội vàng từ trên đất bò lên, ôm lấy Tiểu Cốc Lượng, nhanh chân chạy dọc theo bờ hồ
Giống như muội tử của hắn, vậy chẳng phải là cũng giống hắn! ?” Rào rào”, Phượng Hiên vừa nghĩ thông suốt liền từ trong nước nhảy lên, đứng ở bên bờ hồ, nhìn vào trong mặt nước, lúc này mới xác nhận đứa trẻ cùng với khuông mặt của mình giống nhau đến nổi như được khắc ra từ một khuông mẫu.
Xoay người nhìn về phía Cốc Nhược Vũ đang chạy trốn, lòng bàn chân của Phượng Hiên đạp một cái, nhanh chóng đuổi theo.
Cốc Nhược Vũ liều mạng chạy về phía trước, không dám nhìn lại phía sau, bỗng nhiên nghe thấy phía sau có người gọi: ” Cốc Nhược Vũ!”
” Hả, chuyện gì! ?” Cốc Nhược Vũ phản xạ có điều kiện mà ngừng lại, quay đầu lên tiếng trả lời, nhìn thấy người kêu nàng, lúc này liền cứng ngắt thành một khối đá nham thạch.
Trời ạ! Thật là nàng, hóa ra cảm giác của mình vào đêm qua không hề lầm! Hai tròng mắt của Phượng Hiên khó nén nổi kích động, chậm rãi đi đến trước mặt nàng, đưa tay sờ khuông mặt đang được che lại của nàng, ánh mắt dần dần đỏ, thanh âm khẽ run, giọng nói mang theo thương yêu hỏi: ” Mấy năm nay. . . . . . Nàng ở nởi nào?” Nghĩ đến cảnh nhà nàng bị thảm biến, mặt của nàng, rồi còn chuyện chưa lập gia đình đã sinh con, Phượng Hiên lại đau lòng chậm rãi đem nàng ôm vào trong lòng, ” Trời ạ, mấy năm nay, nàng làm thế nào mà sống được?” Môi của hắn hôn lên trán của Cốc Nhược Vũ, gắt gao ôm lấy nàng, lập lời thề, ” Ta không bao giờ để nàng chịu khổ một lần nữa!”
Có lẽ là vì thần sắc của Phượng Hiên, cũng có lẽ là vì ngữ khí của Phượng Hiên, cũng có lẽ là vì ngực của hắn truyền đến cảm giác an toàn, những đau khổ, sợ hãi, thương tâm cùng chua xót được che dấu trong nhiều năm, rất nhiều cảm xúc chợt xuất hiện trong lòng, Cốc Nhược Vũ rốt cuộc không khống chế được mà khóc thành tiếng.
Vì thế, tiểu nữ tử xinh xắn được ôm lớn tiếng khóc, nam tử cao lớn tuấn dật yên lặng vỗ nhẹ lưng của nàng an ủi, mà bé con bị kẹp ở giữa hai người hết nhìn mẫu thân, lại nhìn người xa lạ, cảm thấy quen thuộc, không hiểu tại sao lại cảm thấy xúc động.