Quyển 8 - Chương 3
Tròng mắt Đường Tiểu Mễ có vẻ không hiểu, mờ mịt, ánh mắt trong suốt nhìn chằm chằm Phó Thụy Dương. Phó Thụy Dương cầm tay phải của nàng, rất mềm, mềm mại không xương có lẽ chính là loại cảm giác này, Phó Thụy Dương thầm nghĩ. Giống như động tác trong phim chậm, chiếc nhẫn Lam Bảo Thạch đeo vào trên ngón vô danh (ngón áp út) của Tiểu Mễ, ngón tay thon dài trắng nõn, chiếc nhẫn Lam Bảo Thạch phong cách cổ xưa, hẳn không nói ra được hết vẻ hài hòa.
"Chiếc nhẫn này là anh và mẹ lấy ra". Phó Thụy Dương khóe miệng nhẹ nhàng giương lên một đường cong đẹp mắt, đôi trong tròng mắt đen thoáng qua một tia dịu dàng, "Bà nội qua đời để lại làm quà tặng cho cháu dâu Phó gia".
Đường Tiểu Mễ nháy mắt mấy cái, nhất thời không tiêu hóa được tin tức này. Phó Thụy Dương môi mỏng giương lên, ôm eo Đường Tiểu Mễ, cùng nhau quan sát bên trong nhà: "Tiểu Mễ, về sau nơi này chính là nhà của chúng ta, có được hay không?" Khu Biệt thự này cũng không đem đi tiêu thụ, trước tiên bên trong ngôi nhà bị hắn làm lại, lúc hắn nhìn hiệu quả bức vẽ liền nghĩ đến nàng nhất định sẽ thích.
Hai ngày nay vẫn bận đẩy nhanh tốc độ lắp đặt thiết bị nơi này, từng góc nhà, từng linh kiện, đều do hắn tự mình chọn lấy, tự mình đốc công, chẳng qua hắn muốn nàng nhìn sẽ thích.
Nhà sao? Mắt đột nhiên ươn ướt, nàng có thể có nhà sao? Cố chấp trông giữ Biệt thự Tây đơn, bởi vì đó là nơi cha mẹ nàng đã từng ở, nơi đó nhắc nhở nàng, đã từng, nàng cũng đã từng có nhà, chẳng qua, nó đã tan nát chẳng biết từ khi nào.
Ngày trước lúc còn ở bên Lâm Dương, nàng cũng nghĩ tới sẽ cùng người này có một ngôi nhà, hắn chưa bao giờ làm cho nàng ấm áp, không phải là không yêu, chẳng qua cũng không nói yêu, nhưng hắn đã phản bội.
Hôm nay, người trước mắt này đeo chiếc nhẫn vào trên tay nàng, nói là tặng cho "Cháu dâu của Phó gia", hắn nói: về sau nơi này chính là nhà của chúng ta. Về sau nơi này chính là nhà của chúng ta sao? Ánh mắt Đường Tiểu Mễ có chút mơ hồ. Lần nữa quan sát ngôi biệt thự này, nơi này bọn họ có thể cùng nhau xem ti vi, nàng tựa vào trong ngực hắn, nơi đó, nàng có thể nếm thử các loại thực đơn, hắn có thể thưởng thức tài nấu nướng của nàng, còn có nơi đó, Gạo và Con mèo Thụy Dương có thể chơi đùa.
Nghĩ như vậy, Đường Tiêu Mễ cảm thấy trong lòng tràn đầy hạnh phúc, ngẩng đầu nhìn Phó Thụy Dương, từ từ mỉm cười, khóe mắt cong cong, trong ánh mắt có loại nhu tình không thể tả và không muốn xa rời. Nhẹ nhàng gật đầu, hai người nhìn nhau cười.
Hắn ôm nàng, nàng dựa bờ vai của hắn, lẳng lặng nhìn biệt thự này, nhà của bọn họ sau này đấy. Đường Tiểu Mễ chưa bao giờ trải nghiệm qua hai người như vậy bình yên sống qua ngày, dường như cũng không có làm gì, hắn không đi Phúc Ninh, nàng cũng không đi Tuyền Lâm.
Nàng vùi trong ngực hắn, cùng nhau xem bóng đá, xem tin tức tài chính-kinh tế, xem phim hoạt hình, xem tin tức giải trí. Bọn họ cùng đi siêu thị, mua hai cái bàn chãi đánh răng, màu phấn hồng và màu xanh da trời, mua hai cái ly, thậm chí, Phó Thụy Dương còn lặng lẽ mua áo ngủ tình nhân, lúc tính tiền Đường Tiểu Mễ mới phát hiện.
Kế tiếp Nàng đọc sách dạy nấu ăn, nấu thử các loại món ăn, hắn đang một bên phụ giúp, bọn họ cùng Gạo và Con mèo Thụy Dương đùa giỡn.
Đường Tiểu Mễ rất nhanh yêu thích biệt thự này, hai người thì ra có thể sống hạnh phúc bình yên như vậy, có cảm giác gia đình chân thật.
Quyết định đi đảo Bali với Phó Thụy Dương và lời cầu hôn đột ngột kia, lúc Đường Tiểu Mễ ngồi lên trên máy bay vẫn cảm thấy chuyện này giống như một giấc mộng, nàng cái gì cũng không mang theo, Phó Thụy Dương chỉ nói là ra ngoài dạo chơi, không ngờ lần này đi đảo Bali.
Đảo Bali ở Indonesia là một trong 13.600 hòn đảo nhỏ nổi bậc nhất, từ "Bali" ở Indonesia có ý nghĩa là "Trở về". Lúc bước lên cái hòn đảo này, Đường Tiểu Mễ cũng không biết Đường Kiếm đã hôn mê bất tỉnh, giờ phút này Đường gia đã loạn thành một đoàn. Nàng cũng không biết chuyến đi đảo Bali này, nàng và ông nội yêu quý nhất đã Âm Dương hai ngã.
Trời xanh, mây trắng, biển rộng trong suốt, không khí nóng ẩm mang theo hơi thở gió biển mằn mặn, cây cọ thật cao, tháng 5 là một trong khoảng thời gian mát mẻ nhất cả năm ở đảo Bali, bởi vì không khí lạnh từ phía Bắc Australia tràn xuống.
Phó Thụy Dương dắt tay Đường Tiểu Mễ, dưới ánh mặt trời cực nóng, nơi này là một thế giới mới toàn bộ, đất nước xa lạ, khuôn mặt xa lạ, ngôn ngữ xa lạ, phong cảnh đầy xuân sắc, nhưng bởi vì hai người bọn họ dắt tay gắn bó, mặc kệ là nơi nào, Đường Tiểu Mễ cũng cảm thấy như vậy là đủ rồi.
Không phải là vì ở nơi nào, mà là người dắt của bạn là ai.