Quyển 8 - Chương 4
Bệnh viện quân đội N, Trương Vân cầm tay Đường Kiếm, hai cánh tay dài trên da mọc đầy đốm đồi mồi, dịu dàng nắm lại thật chặt. Đường Kiếm nằm thẳng ở đó, điện tâm đồ phát ra tiếng tích tích, trong miệng cắm ống dưỡng khí thật dài, ai có thể nghĩ tới, đây là Đường Đoàn trưởng năm đó dã chiến Hoa Đông tiếng tăm lừng lẫy?
"Bác sĩ Lý, cha tôi thế nào?" Nói chuyện là Đường Quốc Khánh, Đường Kiếm đột nhiên hôn mê làm cho cả Đường gia trở nên buồn đau.
"Thủ trưởng đã hôn mê hai ngày rồi, các ngườichuẩn bị sẵn sàng".
Phanh một tiếng, Bác sĩ Lý bị một quyền mạnh mẽ, Đường Kiến Quân túm lấy áo khoác trắng của hắn: "Lang băm, ông nói cái gì!" Trên cổ gân xanh mơ hồ nhảy lên.
"Kiến Quân, anh làm gì vậy?" Phương Vân kéo Đường Kiến Quân, quay đầu nhìn Đường Quốc Khánh, "Đại ca, anh mau phụ giúp kéo hắn ra". Theo sức của nàng, căn bản kéo không nhúc nhích kẻ ngang ngược Đường Kiến Quân.
Đường Quốc Khánh đứng yên không lên tiếng, nhìn chòng chọc vào trên giường bệnh Đường Kiếm, lời nói Phương Vân, mắt điếc tai ngơ. Trương Anh Thụy đứng một bên sắc mặt phức tạp, nhìn Đường Kiếm một chút, lại nhìn Đường Kiến Quân một chút, đàn ông Đường gia đều suy sụp sao? Nhưng ông già ch.ết rồi, Trần Tuyết mới có thể vào Đường gia? Bầu không khí như vậy, trên mặt Trương Anh Thụy lại mỉm cười, dường như đặc biệt quỷ dị.
"Lão Nhị" Trương Vân đột nhiên quay đầu lại lạnh nhạt nói. Vai Đường Quốc Khánh vô ý run một cái, Đường Kiến Quân từ từ ngồi sụp xuống, ánh mắt có chút đờ đẫn, người cả phòng nhìn Trương Vân.
"Hai ngày nay, có thể gọi mấy ông bạn già của cha con tới đây, không được sơ xuất". Trương Vân đắp chăn lại cho Đường Kiếm, đứng lên nhìn hai anh em, "Chuyện mà cha các con giao phó cho các con làm, làm tốt là được, trời còn chưa có sập!"
Đường Kiến Quân gục đầu, Phương Vân ở một bên nhìn hắn, tim bị bóp chặt, mọi người đều nói lão Nhị Đường gia ngang ngạnh, phóng túng, có khi nào thấy hắn nổi điên như vậy? Hôn lễ mấy ngày trước nàng cũng có thể cảm nhận hắn có chút mất mát, lại không biết xảy ra chuyện lớn như vậy, ông cụ nằm ở đó đã từng rất áy náy nói với nàng: "Tiểu Vân, cũng là thằng nhóc ngu ngốc nhà chúng ta đã phụ con".
"Mẹ, không nói cho Tiểu Mễ biết sao?" Phương Vân nhìn về phía Trương Vân, khuôn mặt ngập tràn khó hiểu và lo lắng. Phương Vân đã biết Đường Tiểu Mễ lúc nàng vẫn còn đang học trung học đệ nhất cấp, tình cờ Đường Tiểu Mễ biết được Đường Quốc Khánh và Dương Ái Hoa gạt nàng ly dị nhiều năm, một đứa bé mới 12 tuổi, bình tỉnh làm cho bọn họ không cần phải giả bộ hòa thuận nữa, một mình ở lại Biệt thự Tây đơn, vì chuyện đó Đường Tiểu Mễ đã bị một trận sốt nặng, yên lặng ba năm, cuối cùng thi cấp ba thất bại.
Năm 16 tuổi, dường như Đường Tiểu Mễ mới học xong và ở chung với bạn bè, Phương Vân biết, tất cả điều này không thể thiếu Đường Kiếm khổ tâm dạy dỗ, cha mẹ không ở bên cạnh Đường Tiểu Mễ, gần như có thể nói Đường Kiếm một tay dạy dỗ nàng lớn lên. Trương Vân làm sao không biết tình cảm Đường Kiếm và Tiểu Mễ, nhưng chính vì như vậy, bà cụ muốn tôn trọng ý kiến của ông cụ, Tiểu Mễ là sinh mạng của lão, nếu nhìn thấy Tiểu Mễ suy sụp, ông cụ làm sao có thể yên lòng ra đi?
Đường Tiểu Mễ mặc chiếc váy dài, đội mũ che nắng thật to, đeo mắt kính Dior, gần như che kín hơn nửa khuôn mặt, Phó Thụy Dương dắt tay nàng, hai người cúi đầu đi chân không, dẫm xuống cát mịn, tiếp xúc cát mềm mềm, mại mại làm cho Đường Tiểu Mễ có chút ngứa, chân nàng đá lung tung, bàn chân to của Phó Thụy Dương dẫm lên chân nàng: "Cho em lộn xộn!"
"Rất nhột a". Đường Tiểu Mễ bất mãn cong miệng.
"Em nhìn người khác đều là nằm cả người xuống cát, em mới vùi bàn chân thôi, kiên nhẫn một chút". Phó Thụy Dương chau chau mày, ngón chân của nàng đầy đặn mượt mà rất đẹp, lần trước ở tiệc rượu nhìn nàng mang đôi giày thủy tinh hắn đã phát hiện rồi.
"Vậy em lấp cát anh nhé". Đường Tiểu Mễ nhếch miệng ngây thơ cười nói, trong mắt lại lộ ra dí dỏm.
Phó Thụy Dương quay đầu đi không để ý tới nàng, nằm vùi trong cát chẳng qua thuận miệng nói một chút, hắn mới không làm chuyện mất mặt như vậy, nằm một đống trong bãi cát biển, hắn cũng không phải là những người trẻ tuổi kia, chơi đùa ấu trĩ như vậy.
Đường Tiểu Mễ khe khẽ cắn môi dưới, len lén hốt lên một nắm cát, ném trên người Phó Thụy Dương, hất tay của hắn, chạy đi thật xa, cười khanh khách, dí dỏm nhìn dáng vẻ buồn bực của Phó Thụy Dương.
Bị ném một nắm cát thật to, nhìn vẻ mặt vô tội của người làm chuyện xấu, Phó Thụy Dương muốn tức giận cũng không thể được, dứt khoát cũng hốt lên một nắm cát, ném vào Đường Tiểu Mễ, Đường Tiểu Mễ kêu lên một tiếng, vén váy lên chạy, trên bờ cát lưu lại dấu chân của hai người, ánh mặt trời màu vàng chiếu xuống, bóng dáng của hai người càng chạy càng xa, làm rung động lòng người.