Chương 11
Ngôn Minh cho Ngu Điềm một cái liếc mắt đầy cảnh cáo, xác nhận cô sẽ an phận thủ thường xong, lúc này mới đứng dậy đi mở cửa, đón khách vào.
Ngu Điềm cuối cùng cũng biết được, một số nguyên nhân đặc thù mà anh nói, không phải là nội tâm mẫn cảm mong được ba mình chú ý, mà là như vậy…
Cô gái đứng ngoài cửa hiển nhiên đã cố ý trang điểm qua, gương mặt tinh xảo, áo quần xinh đẹp ôm eo nhưng trang phục cao cấp rõ ràng không thoải mái, xách theo một chiếc túi Hermes, trong tay ôm một bó hoa thăm bệnh, còn có một giỏ trái cây nhập khẩu, chậm rãi đi đến.
Cô gái này có diện mạo rất thanh tú, dịu dàng, đối phương vừa nhìn thấy Ngôn Minh, có vẻ khá bất ngờ, sau đó trên mặt liền ửng hồng, nói chuyện cũng trở nên lắp bắp: “Khí sắc của anh tốt hơn em nghĩ.”
Ngôn Minh nhận lấy giỏ trái cây, đơn giản nói lời cảm ơn, sau đó nói ra lý do thoái thác: “Ngại quá, đổ bệnh không đúng lúc, còn khiến cô vất vả đi một chuyến, Cao tiểu thư.”
Cao tiểu thư tên đầy đủ là Cao Mân, cô ấy mím môi cười một tiếng, sau đó thấy được Ngu Điềm đang ngồi trên bàn ăn cách đó không xa: “Vị này là..?”
Không đợi Ngôn Minh mở miệng, Ngu Điềm đã chủ động khai báo danh tính: “Chào chị, em là Ngu Điềm, em gái của anh Ngôn Minh! Em qua đây xem bệnh của anh ấy như thế nào.”
Cao Mân cũng cười thân thiện đáp lại, nói chuyện phiếm với Ngôn Minh, hỏi thăm tình trạng sức khỏe của anh.
Ngôn Minh khách khí trả lời, hỏi gì đáp nấy, nhưng khá kiệm lời, tuyệt đối không mở thêm đề tài, đáp lại Cao Mân rất ngắn gọn.
Ba của Cao Mân và Ngôn Văn Hoa là đối tác kinh doanh, trong một buổi gặp mặt Cao Mân vô tình gặp gỡ Ngôn Minh, đó phải gọi là một thoáng kinh hồng*. Nhưng buổi gặp mặt còn chưa kết thúc, Ngôn Minh đã nhận được điện thoại của bệnh viện, phải nhanh chóng trở về làm phẫu thuật.
* Một thoáng kinh hồng () xuất phát từ bài Lạc Thần Phú, có nghĩa chỉ một cái nhìn thoáng qua cũng đủ để lại ấn tượng sâu sắc.
Từ khi đó trong lòng Cao Mân đã chôn xuống tình ý với Ngôn Minh.
Lần xem mắt này cũng là Cao Mân năn nỉ ỉ ôi mới có thể khiến ba mình ra mặt nhờ Ngôn Văn Hoa tạo cơ hội.
Nhưng Cao Mân không ngốc, cô ấy nhìn ra được, Ngôn Minh trước mắt không có kế hoạch yêu đương, càng đừng nói tới chuyện kết hôn, sinh con.
Người đàn ông mới hai mươi tám tuổi đã là bác sĩ chủ trị, quả thật là tiền đồ vô hạn.
Thời gian xem mắt vốn được quyết định sớm hơn nhưng bởi vì công việc của Ngôn Minh ở bệnh viện quá bận rồi nên cứ lùi hết lần này tới lần khác. Hôm nay anh được nghỉ, Ngôn Văn Hoa liền ra ra lệnh bắt anh phải đi cho bằng được, kết quả sắp đến thời gian hẹn thì bỗng nhiên nghe nói Ngôn Minh bị bệnh.
Cô ấy biết đây có lẽ là đang uyển chuyển từ chối, nhưng Cao Mân chưa từ bỏ ý định, muốn xin địa chỉ của Ngôn Minh, bất chấp sự xấu hổ khi hai người còn chưa thân quen đã tự ý vọt tới đây.
Nhìn thấy Ngu Điềm ở trong phòng, lúc đầu trong lòng Cao Mân là địch ý.
Bởi vì cô lớn lên quá đẹp, bốn chữ mắt ngọc mày ngài căn bản không đủ để hình dung vẻ đẹp của Ngu Điềm. Hình như do vừa ăn xong đồ cay, trên mặt không trang điểm nhưng môi lại hồng nhuận như tô son màu sát trai.
Chẳng lẽ Ngôn Minh nói muốn chuyên tâm sự nghiệp là giả, có người trong lòng mới là thật?
Cũng may cô gái đối diện hai ba câu đã đánh tan sự cảnh giác trong lòng Cao Mân.
“ Tôi đi lấy nước cho cô.”
Thừa dịp Ngôn Minh đi lấy nước, Cao Mân quyết định thu phục Ngu Điềm trước.
“Hóa ra em là em gái của Ngôn Minh, chẳng trách lớn lên lại xinh đẹp như vậy, gien trong nhà đúng là quá tốt rồi.”
Ngu Điềm cười có chút chột dạ.
Nhưng Cao Mân có vẻ không để ý, trọng điểm mà cô ấy chú ý vẫn là Ngôn Minh: “Anh trai của em hôm nay không bị ốm có phải không?”
Ngu Điềm không biết được mức độ quen biết giữa Ngôn Minh và Cao Mân, nhưng nếu là xem mắt thì có chút quan hệ vòng vo cần phải tính đến.
Ngu Điềm theo bản năng giải thích thay Ngôn Minh: “ Không phải đâu ạ, anh của em thật sự bị bệnh, chỉ là bên ngoài nhìn không ra thôi.”
Cao Mân cắn cánh môi: “ Đúng thật là nhìn không ra, trông có vẻ không giống người bị bệnh, mà chú lại nói anh ấy bệnh rất nghiêm trọng nên mới không thể gặp chị.”
Ngu Điềm chỉ có thể căng da đầu nói dối: “ Thật ra có những người thể chất tương đối kém, ngày thường nhìn qua cũng ốm yếu, nên lúc bị bệnh nhìn cũng không khác lắm. Anh trai hiện giờ nhìn vậy thôi, nói không chừng là nỏ mạnh hết đà đang cố sức gắng gượng.”
Ngu Điềm cười trừ một cái: “ Nói sao thì anh ấy cũng là đàn ông, vẫn hy vọng ở trước mặt chị thể hiện ra mình mạnh mẽ.”
Giọng Cao Mân có chút ủy khuất: “ Nhưng chị không để ý mấy cái đó mà, anh ấy nếu như không bệnh nặng thì rõ ràng có thể tới gặp chị…”
Ngôn Minh không phải đi lấy nước sao?
Anh sao lại ở trong phòng bếp mãi không chịu ra vậy hả?
Ngu Điềm không ngờ Cao Mân cứ từng bước ép sát đòi một lời giải thích, cô chỉ có thể liều ch.ết nói bậy: “ Anh ấy bị viêm dạ dày cấp tính, chị biết mà, loại bệnh này tương đối xấu hổ, nhìn bề ngoài thì chẳng làm sao nhưng thường xuyên phải đi WC, sẽ dễ khiến người khác hiểu lầm.”
Nội tâm Ngu Điềm cầu nguyện Cao Mân đừng hỏi tiếp nữa.
Nhưng đáng tiếc Cao Mân vẫn không chịu dừng tay, cô ấy mở to hai mắt nhìn Ngu Điềm: “Hiểu lầm cái gì?”
“Thì là…” Ngu Điềm cảm thấy bản thân sắp cạn lời: “Viêm dạ dày cấp tính sẽ bị tiêu chảy, rất hay đi WC, có khả năng sẽ bị hiểu lầm là bệnh tuyến tiền liệt, chị biết đấy, chuyện này đối với đàn ông vô cùng nhục nhã…”
“……..”
Cao Mân lộ ra vẻ kinh ngạc và hiểu rõ.
Không tiếp tục thăm dò đường nhỏ nữa, Cao Mân dường như nhớ tới cái gì đó, lấy điện thoại ra: “Chúng ta thêm Wechat đi, Wechat của anh trai em…”
Ngu Điềm vừa quét xong mã QR của đối phương, vừa nghe Cao Mân nói nửa câu sau, lập tức sợ tới giật mình. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.co - Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cao Mân không phải định hỏi cô Wechat của Ngôn Minh chứ?
Chính cô cũng không có đâu!
Nhưng hiện tại bản thân lại đang trong hình tượng em gái của Ngôn Minh…
Khát vọng sống của Ngu Điềm vô cùng mãnh liệt: “Anh trai em là người chậm nóng, bác sĩ lại rất bận không có thời gian nói chuyện phiếm, cho nên anh ấy không bao giờ thêm Wechat của những cô gái lạ.”
Ngu Điềm đổi giọng nói: “ Chỉ cần là con gái anh ấy đều sẽ không thêm, cho nên em cũng không dám tùy tiện đem Wechat của anh ấy cho chị, sợ anh ấy lại nổi giận…”
Lời này của Ngu Điềm thật ra cũng không nói dối, nếu không thì sao đến giờ cô đã xin Wechat hai lần mà anh vẫn không cho?
Kết quả Cao Mân sửng sốt, sau đó thẹn thùng nở nụ cười: “Vậy à… Chị có Wechat của anh trai em, trước đó chị hỏi anh ấy rồi, chị chỉ là muốn nói, Wechat của Ngôn Minh chị đã có nhưng chưa có của em, hai chúng ta thêm phương thức liên lạc đi…”
“……..”
Ngu Điềm mặt vô cảm nói: “Chị hỏi vài lần anh ấy mới đồng ý sao?”
Cao Mân không chút nghi ngờ trả lời: “ Hả? Một lần thôi mà? Anh ấy đồng ý rất nhanh.”
“……..”
Ngu Điềm vừa thêm Wechat của Cao Mân xong thì điện thoại của Cao Mân đổ chuông, cô ấy đứng dậy đi ra một góc nghe điện thoại.
Trong phòng khách chỉ còn lại một mình Ngu Điềm.
Không bao lâu sau, Ngôn Minh bưng trà nóng từ trong phòng bếp đi ra. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.co - Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thấy Ngôn Minh tới gần, Ngu Điềm lập tức quay đầu nhìn về phía anh, nhân lúc Cao Mân không có ở đây, cô cuối cùng cũng không nhịn được làm bộ trong sáng ngoài tối hỏi: “Anh Ngôn Minh, vì sao chị Cao Mân xin Wechat một lần là được? Còn người con gái đau khổ cầu xin Wechat của anh thì anh lại không cho?”
Ngôn Minh liếc mắt nhìn Ngu Điềm một cái: “Bởi vì có một số người tương đối yên tĩnh, cho dù có thêm Wechat nhưng sau đó cũng sẽ không vô cớ tới làm phiền tôi, nhưng một số người khác lại rất ồn ào.”
“………”
Tròng mắt xinh đẹp như lưu ly của Ngôn Minh nhìn Ngu Điềm: “ Cô tự mình tính xem, sau khi cô ấy vào phòng thì nói mấy câu, còn cô thì nói bao nhiêu câu?”
Ngu Điềm không có cách nào phản bác nhưng vẫn nhịn không được mà giảo biện, cô nói thầm: “Vậy đổi cách nói khác, chứng tỏ giữa hai chúng ta có nhiều để tài chung để nói, không phải sao? Anh xem, cũng không phải chỉ mình em đang nói, nếu như anh không để ý tới em, em chắc chắn sẽ không lảm nhảm mấy câu không thú vị, ngoan ngoãn ngậm miệng…”
“………”
Bây giờ không rèn sắt khi còn nóng thì đợi tới khi nào.
Ngu Điềm móc điện thoại ra: “Anh thêm em đi.”
Cô giảo hoạt nhìn Ngôn Minh: “Là em gái mà đến Wechat của anh trai mình cũng không có được sao?”
“Có phải không? Anh Ngôn Minh.”
“……….”