Chương 17
Ngu Điềm nhận của Ngôn Minh 5000 tệ, nội tâm cảm thấy rất bất an.
Cũng may Tề Tư Hạo đã chính thức nhậm chức tại bệnh viện nơi Ngôn Minh làm việc, trùng hợp mà cũng không trùng hợp được sắp xếp tới khoa mắt, mang về một tin tức quan trọng.
“ Tuy bọn tôi mới tới không cần phải làm việc gì quá chuyên nghiệp, nhưng mỗi ngày đều phải đưa người bệnh đi kiểm tr.a thủy tinh thể, kiểm tr.a thị lực, nhãn áp, bận đến mức chân không chạm đất, tôi ngày nào cũng sau một rưỡi chiều mới được ăn trưa.”
Tề Tư Hạo hai mắt nhìn vào khoảng không, trong lòng xúc động: “Nhưng so với bác sĩ giống như Ngôn Minh, đãi ngộ của tôi vẫn được coi là tốt, anh ấy có lúc sau hai giờ chiều vẫn chưa được ăn cơm. Đàn anh khám bệnh cho bệnh nhân rất cẩn thận, luôn không chịu nổi lời thỉnh cầu của một số người bệnh từ xa đến khám, khám xong còn cho số điện thoại, thường xuyên qua lại, sau đó thì không kịp ăn cơm, có đôi làm phẫu thuật từ sáng cho đến chiều.”
Ngu Điềm có chút kinh hãi: “Vậy không thể đặt cơm hộp sao?”
“Anh ấy khám xong còn không có thời gian cầm điện thoại đặt cơm, cho dù có cũng không có thời gian đi lấy ăn.”
Tề Tư Hạo bội phục Ngôn Minh, đồng thời không quên dẫm vị tình địch này của mình hai cái: “Ai bảo anh Ngôn Minh của bà không chịu thông suốt đi yêu đương? Bác sĩ nam cùng khoa với anh ấy, người ta biết tìm bạn gái, tuy mỗi ngày đều bận rộn nhưng có bạn gái đến đưa cơm, thay đổi các món khác nhau tốt cho dạ dày, nuôi anh ta tới trắng trẻo mập mạp…”
Tề Tư Hạo người nói vô tâm, nhưng Ngu Điềm người nghe lại có ý.
Cô vô duyên vô cớ nhận của Ngôn Minh 5000 tệ, lại nghĩ tới ân huệ hôm lễ kỷ niệm thành lập trường Ngôn Minh giúp cô buộc dây giày, cộng thêm mẹ mình còn đang hẹn hò với ba của đối phương, vốn đang không tìm được điểm đột phá đối xử tốt với Ngôn Minh, hiện giờ nghe Tề Tư Hạo nói một phen, cuối cùng Ngu Điềm đã tìm ra được phương hướng.
Dù sao gần đây bản thân đang livestream cách làm thực đơn các liệu pháp ăn uống, nhân tiện rèn luyện tay bị thương, sao không một mũi tên bắn trúng vài con chim, nhân lúc Ngôn Minh đến khám ngoại trú, làm mấy kỳ thực đơn dưỡng dạ dày, làm xong trực tiếp đem đồ ăn tới bệnh viện cho anh?
Ngu Điềm trước nay là người thuộc phái hành động, nói là làm ngay.
Hôm nay Ngôn Minh tới khám ngoại trú.
Ngu Điềm vì vậy nấu cháo, còn làm mấy món cơm nhà, lại lấy ra bánh kem phô mai trong tủ lạnh, chạy tới bệnh viện trực thuộc.
Cô ở trên đường gửi tin nhắn cho Ngôn Minh.
Nhưng tới khi đến bệnh viện rồi mới nhận được tin nhắn Ngôn Minh thong thả trả lời muộn.
[Không cần, cô tự mình ăn đi. Tôi đang họp, không đi ra được, cảm ơn ý tốt của cô nhưng lần sau không cần phiền phức như vậy.]
Này sao mà được!
Tự mình tới đây một chuyến, còn không phải vì muốn vuốt mông ngựa Ngôn Minh?
[Không sao ạ! Anh Ngôn Minh, em làm bánh kem phô mai anh thích nhất, chỉ làm có một phần, là làm riêng cho anh đấy. Dù sao chiều nay em cũng rảnh, em ở tầng một đợi anh nửa tiếng, nếu lát nữa cuộc họp vẫn chưa thể kết thúc thì em sẽ đi.]
Ngôn Minh rất kiên quyết cự tuyệt: [ Không cần, cô đi đi, một tiếng sau tôi cũng chưa thể xong được, ý tốt của cô tôi xin nhận. Cảm ơn.]
Ngu Điềm nhìn Ngôn Minh trả lời khách sáo lãnh đạm, hơi buồn bực.
Xem ra hôm nay không khéo, đưa cơm cho Ngôn Minh chắc là đưa không được rồi.
Nhưng bất kể như thế nào, cũng không coi là hoàn toàn vô dụng, ít nhất tâm ý của mình đã được gửi tới.
Ngu Điềm nhìn hai chữ “Cảm ơn”, cảm thấy ít nhất bản thân đã thành công soát cảm giác tồn tại trước mặt Ngôn Minh.
Sau đó cô nhìn về phía hộp cơm trong tay mình.
Bởi vì tay cô không đủ linh hoạt, động tác chậm hơn rất nhiều, mấy thứ này Ngu Điềm đã làm rất lâu, nếu đem tới bệnh viện mà Ngôn Minh không ăn, vậy để không cũng lãng phí…
**
Cũng không biết có phải trùng hợp không, Ngôn Minh vừa trả lời tin nhắn của Ngu Điềm xong, viện trưởng chủ trì cuộc họp bất ngờ có việc đột xuất, vì thế chỉ sau năm phút đã kết thúc thảo luận.
Ngôn Minh nhìn thời gian, cuối cùng vẫn quyết định đi xuống dưới tầng nhận đồ ăn mà Ngu Điềm mang tới, hơn nữa định nói cho đối phương biết không có lần sau.
Nói cho cùng thì ăn ké chột dạ, bắt người tay ngắn*.
* Bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm (, ): nhận được lợi ích từ người khác thì dù có chuyện gì cũng phải ăn nói nhún nhường hơn.
Ngôn Minh không phải là tên nhóc thiếu bạn chơi cùng, cũng không định phát triển tình cảm gì quá mức sâu sắc với người có khả năng sẽ trở thành em gái kế.
Bình thường mà nói, không qua lại nhiều với Ngu Điềm sẽ tốt hơn.
Ngôn Minh cảm thấy mình dù sao cũng là người lương thiện, không quen nhìn thức ăn bị lãng phí, không hy vọng người khác lãng phí thời gian.
Chỉ là khi anh bước xuống dưới tầng, nhìn khắp toàn bộ đại sảnh cũng không thấy bóng dáng Ngu Điềm đâu.
Không phải nói ở tầng một chờ mình sao?
Ngôn Minh xụ mặt dạo quanh một vòng, cuối cùng tìm thấy Ngu Điềm trong vườn hoa nhỏ ở tầng một.
Anh sửa sang lại biểu cảm, định giả vờ sau khi cuộc họp kết thúc mới tiện đường đi ngang qua.
Vị trí của Ngôn Minh lúc này cách Ngu Điềm một khoảng, cô ngồi trên ghế gỗ nhỏ trong vườn hoa, đưa lưng về phía anh, hình như có bệnh nhân nào đó đang ngồi bên cạnh vừa hay bị thân cây che mất, mà bên cạnh Ngu Điềm đặt một hộp cơm cao vài tầng.
Chiều cao của hộp thức ăn này khiến Ngôn Minh cảm thấy anh đến đây là đúng, Ngu Điềm vẫn quan tâm đến anh.
Một nụ cười nhẹ xuất hiện trên khuôn mặt Ngôn Minh.
Chỉ là khi Ngôn Minh đến gần hơn, anh mới nhận ra người ngồi cạnh Ngu Điềm không phải là bệnh nhân, mà là Tề Tư Hạo.
Hai người đang say sưa trò chuyện.
Sau đó, Ngu Điềm mở hộp thức ăn ra, lấy ra một tầng đưa cho Tề Tư Hạo.
Hộp cơm kia không phải cho anh sao?
Ngôn Minh cau mày đến gần, rốt cuộc nghe thấy đối thoại của bọn họ.
“ Xem xem tôi đối xử với ông có tốt không? Ông tới bệnh viện trực thuộc làm việc tuần đầu tiên, tôi liền đem cơm tới cho ông.”
Tề Tư Hạo vừa ăn ngon lành vừa tràn ngập cảm kích: “Cá Nhỏ, bà đối xử với tôi tốt thật! Cái này chỉ mình tôi có sao? Không đưa cho anh Ngôn Minh của bà à?”
Giọng điệu Ngu Điềm vô cùng chân thành: “Tề Tư Hạo, Ngôn Minh sao có thể so được với ông? Ông là bạn thân hai mươi mấy năm của tôi, đối với tôi có ý nghĩa không giống nhau. Cơm này nha, chỉ có mình ông được thôi, Ngôn Minh không có đâu.”
“Ngôn Minh không phải là thần tượng của bà sao?”
“Đúng là thần tượng không sai, nhưng thần tượng cũng không thể so được với bạn bè trong hiện thực mà.”
Tiếng nói của Ngu Điềm tràn ngập tình cảm: “ Hơn nữa tôi đối xử tốt với Ngôn Minh, chủ yếu là bởi vì mẹ tôi và ba anh ấy đang hẹn hò, ba anh ấy tìm bạn đời để tái hôn rất xem trọng ý kiến của anh ấy, tôi hy vọng mẹ mình sau khi tái hôn sẽ có được cuộc sống hạnh phúc. Nói cho cùng tôi với anh ấy cũng chỉ mới quen biết không lâu, nhưng tôi và ông là tình cảm mười mấy năm đúng không? Cho nên đối với tôi, ông hoàn toàn khác biệt nha. Tôi thật lòng muốn đối xử tốt với ông, cảm thấy ông rất quan trọng.”
……
Nụ cười trên mặt Ngôn Minh nhạt dần.
**
Bàn tính của Ngu Điềm đánh rất khá.
Một hộp cơm hai tác dụng.
Sau khi soát cảm giác tồn tại ở chỗ Ngôn Minh thì lại dùng để mượn hoa hiến phật cho Tề Tư Hạo.
Hết thảy đều tiến triển vô cùng thuận lợi.
Tề Tư Hạo tham ăn như vậy, quả nhiên đối với đồ ăn ngon Ngu Điềm tự tay làm hoàn toàn mê đắm, vừa ăn vừa cảm động đến nước mắt nước mũi giàn giụa.
Cho nên Ngu Điềm tranh thủ rèn sắt khi còn nóng: “ Giữa bạn bè với nhau, phải lưu ý đối xử chân thành, ông ở chỗ này làm việc, tôi tới đưa cơm. Tôi gây dựng sự nghiệp truyền thông phổ cập khoa học y tế, ông có phải cũng nên xuất hiện trước ống kính nhiều một chút giúp đỡ bạn bè không?”
Tề Tư Hạo không nghi ngờ gì liên tục gật đầu: “Được được được! Tôi lại xuống biển xuất hiện cho bà thêm năm lần!”
Năm lần?!
Ngu Điềm đang muốn mừng thầm thì nghe thấy sau lưng có một giọng nói lạnh lùng quen thuộc truyền tới.
“Ngu Điềm.”
Là giọng của Ngôn Minh?!
Ngôn Minh không phải đang họp sao…
Không thể nào…
Ngu Điềm ngây ngẩn cả người mất vài giây, sau đó cứng đờ mà quay đầu.
Phía sau cô, Ngôn Minh bất thình lình xuất hiện.
“Ngôn Minh, anh Ngôn Minh…”
Ngôn Minh cứ như vậy mà nhìn Ngu Điềm, mặt mày vô cảm nói: “ Tôi nghĩ tới cô đặc biệt chuẩn bị suất ăn dành riêng cho tôi lại còn đứng đợi một tiếng nên không đành lòng, vừa hay cuộc họp kết thúc đột xuất.”
Anh gằn từng chữ một nói: “Cho nên đồ ăn cô mang đến cho tôi đâu, Ngu Điềm?”
“……….”
Ngu Điềm theo bản năng ngay lập tức dùng thân mình che khuất hộp đồ ăn bên cạnh.
Cũng may Tề Tư Hạo xứng với cái danh tham ăn, hoàn toàn không để ý tới chuyện bên ngoài, chỉ biết cắm đầu ăn.
Ngu Điềm liền thừa lúc Tề Tư Hạo còn đang ăn, nhiệt tình chạy về phía Ngôn Minh trước.
Cô nhìn về phía Ngôn Minh, gượng cười lắp bắp nói: “Anh vừa mới nói cuộc họp không kết thúc ngay được, em liền… Em mới đi ra khỏi bệnh viện vừa hay bắt gặp một người vô gia cư ăn không đủ no, xanh xao vàng vọt đi ngang qua. Em liền nghĩ, hay là thay anh tích chút công đức làm việc thiện, đem cơm anh không ăn tặng cho người cần…”
Chuyện tới nước này, bảo Ngu Điềm biến ra thêm một phần đồ ăn nữa là tuyệt đối không thể nào.
Chỉ có thể liều ch.ết căng da đầu nói láo.
Không biết xui xẻo như thế nào, Tề Tư Hạo vốn đang vùi đầu ăn cơm hình như có linh cảm, đột nhiên xoay người nói với bóng lưng Ngu Điềm.
“Cá Nhỏ, bà làm cơm ngon thật! Tôi có thể chọn món không? Ngày mai bà có thể làm thịt kho hoặc gà hầm nấm cũng được.”
Tề Tư Hạo ngẩng đầu, cuối cùng cũng thấy được Ngôn Minh, cậu ra nhiệt tình mà vẫy tay về phía anh, tương đối khoe khoang: “ Đàn anh Ngôn Minh, trùng hợp vậy, Ngu Điềm mang cơm cho em, tay nghề nấu nướng rất tuyệt đấy!”
“……….” Ông câm miệng đi Tề Tư Hạo!
Ngu Điềm hối hận đã không bỏ độc vào cơm, khiến Tề Tư Hạo ch.ết ngay tại chỗ.
Ngôn Minh nhìn Tề Tư Hạo đang ăn cơm ngon lành, sau đó quay qua vô cảm nhìn Ngu Điềm.
“ Người vô gia cư mà cô tặng cơm không những không xanh xao vàng vọt mà tứ chi còn rất phát triển đấy.”
Ngu Điềm xấu hổ đến mức không dám nhìn thẳng Ngôn Minh.
Nhưng rốt cuộc vẫn còn muốn hấp hối giãy giụa, cô lẩm bẩm nói: “Tề Tư Hạo tứ chi phát triển nhưng đầu óc đơn giản, xã hội hiện đại có một kiểu người vô gia cư mới, chính là tinh thần đi lạc, linh hồn trống rỗng đầu óc bần cùng…”
Ngu Điềm đối với chuyện bản thân đột nhiên bị lật xe có chút xấu hổ.
“ Anh Ngôn Minh, buổi chiều nếu anh không phải phẫu thuật thì hiện tại em mời anh ăn một bữa nhé? Thật ra tay nghề của em cũng bình thường thôi, chắc chắn không ngon bằng cơm bên ngoài, mấy món đó nhà làm không tốt lắm… Em nghĩ tới nghĩ lui, em tự mình làm cơm vẫn là không xứng để được anh nếm thử. Mời anh một bữa, ít nhất cũng phải là nhà hàng Michelin ba sao trở lên…”
Đáng tiếc lời mời của Ngu Điềm bị Ngôn Minh từ chối.
“Không cần.” Anh liếc mắt nhìn Ngu Điềm một cái: “ Cô vẫn nên ăn cơm cùng với bạn bè chân thành của mình đi. Những người khác sao có thể quan trọng bằng? Tình bạn chân thành là cả đời, dù sao cũng là có tình cảm mười mấy năm.”
“……….”
“Lần sau không cần đưa cơm cho tôi nữa, còn phải cảm ơn cô thay tôi tích đức, trực tiếp quyên tặng cơm hộp cho bạn tốt của cô.” Giọng điệu Ngôn Minh lạnh căm nói: “Đúng lúc Tề Tư Hạo bạn của cô ở cùng khoa với tôi, ăn no một chút, làm được nhiều việc hơn, ở lại tăng ca thêm mấy đêm.”
“……….” Ngu Điềm bất an nói: “Như vậy có phải không tốt lắm không?”
“Sao có thể?” Ngôn Minh cười một tiếng: “ Không phải cô nói cậu ta tứ chi phát triển, đầu óc trống rỗng sao? Vừa hay ở lại bệnh viện học nhiều hơn chút, tứ chi phát triển chứng minh thân thể khỏe mạnh, có thể tận dụng để trực ca đêm, đầu óc trống rỗng thì dùng kiến thức y học và thực tiễn lấp đầy. Khá tốt.”
Ngôn Minh nói xong, xoay người đi thẳng, để lại Ngu Điềm chột dạ liếc mắt nhìn Tề Tư Hạo.
Cái tên này còn đang ăn uống thỏa thích, không hề hay biết nguy hiểm đang tới gần.
Tác giả có lời muốn nói:
Tề Tư Hạo: Tôi không có chọc vào ai trong mấy người. T_T