Chương 49
Ngu Điềm ban đầu đánh trống lên tinh thần muốn làm tốt chuyên đề phổ cập y học khoa mắt, nhưng không ngờ hết chuyện này tới chuyện khác liên tiếp tìm đến.
Mẹ cô và lão Đới đang tiến vào cảnh đẹp của thời kỳ yêu đương cuồng nhiệt, rất có xu thế muốn kết hôn, cả hai người đều đã giới thiệu đối phương với người thân, bạn bè. Ngu Điềm cũng đồng ý sẽ cùng mẹ mình đi tới tiệc cưới, tiệc đầy tháng của họ hàng nhà lão Đới, vì vậy thời gian rảnh rỗi của cô bị các cuộc gặp mặt xã giao lấp đầy.
Hôm nay, cố vấn học tập thời đại học tìm tới Ngu Điềm, mời cô tham gia buổi đấu giá từ thiện vui vẻ do Đại học Y thành phố Dung lần đầu tiên tổ chức.
“Nói đơn giản là hoạt động của trường học, em cũng biết Đại học Y thành phố Dung của chúng ta có nhân mạch rất mạnh, hàng năm có thể tự mình tổ chức hoạt động gặp gỡ giao lưu, năm nay muốn làm sáng tạo hơn một chút, đổi thành đấu giá từ thiện vui vẻ, ngoài những cựu sinh viên đã tốt nghiệp, còn có sự tham gia của toàn thể giảng viên và sinh viên toàn trường.”
“Buổi đấu giá từ thiện của chúng ta không phải là đấu giá đồ cổ, tranh chữ hay đồ gia truyền, mà mang tính chất vui vẻ, thú vị là chính, ví dụ như em có thể mang vở ghi chép môn học chuyên ngành một kỳ nào đó tới đấu giá, hoặc đề cương trọng điểm ôn tập giáo sư từng cho, thậm chí là sách cũ…”
Cố vấn học tập rất coi trọng hoạt động lần này, trong giọng nói tràn đầy tình cảm mãnh liệt: “Tất cả tiền thu được từ việc bán đấu giá sẽ được quyên góp cho các bệnh viện lớn ở thành phố Dung, dùng để chi trả phí phẫu thuật cho những bệnh nhân nghèo…”
Ngu Điềm vừa nghe đã rất muốn tham gia, nhưng…
“Hoạt động này rất có ý nghĩa, nhưng lúc tốt nghiệp em đã tặng hết vở ghi và sách cũ cho các đàn em cần dùng rồi, em hiện giờ không biết phải lấy gì ra để mang tới trường đấu giá.”
“Ngu Điềm, thử suy nghĩ rộng ra xem, ngoài hiện vật thì tài sản vô hình cũng có thể mang đi đấu giá!”
Ngu Điềm hơi mơ hồ, chỉ nghe thấy cố vấn học tập tiếp tục nói.
“Cơ hội cùng ăn một bữa cơm với cựu sinh viên thành đạt, cơ hội được các đàn anh đàn chị tốt nghiệp với thành tích cao phụ đạo giúp, tất cả những thứ này đều có thể đem ra đấu giá. Cựu sinh viên các em tốt nghiệp lâu rồi, thứ quý giá nhất có được không phải là những tài sản vô hình này sao? Sao lại không mang ra bán đấu giá? Lứa tân sinh viên năm nay rất có hứng thú với mấy cái này đấy.”
Cố vấn học tập lúc nào cũng là người có tác phong làm việc sấm rền gió cuốn, lập tức hỏi: “Em nói một câu luôn đi, em tới hay là không tới?”
Đã nói đến mức này rồi, Ngu Điềm đương nhiên không hề do dự đáp: “Tới tới tới!”
Thôi kệ đi, có thể góp một phần sức lực, cho dù bán không được giá thì ít nhất cũng đã từng tham gia.
Thời gian cho buổi đấu giá từ thiện vui vẻ sẽ là vào tối thứ bảy tuần này, tối hôm đó cô cùng không có việc gì bận.
Về phần đấu giá cái gì, Ngu Điềm cũng không cần lo lắng, tóm lại chỉ là đấu giá một khoảng thời gian ngắn của bản thân, cô nói với cố vấn học tập là một tiếng sau khi kết thúc buổi đấu giá từ thiện cô đều rảnh, có thể đưa ra bán. Theo yêu cầu của cố vấn học tập, cô cung cấp một bức ảnh chụp ngày thường của mình rồi buông tay để mặc cố vấn học tập tự quyết định chủ đề bán đấu giá.
**
Bên kia Ngu Điềm rất bận, Ngôn Minh bên này cũng không khá hơn.
“Tôi nói này Ngôn Minh, gần đây cậu rốt cuộc bị làm sao vậy? Trước kia mặc dù cậu cũng tăng xuất cho người bệnh nhưng ít nhất bình thường vẫn còn nghỉ trưa, cùng lắm là khám ngoại trú thêm giờ sau khi tan ca, sao bây giờ còn dùng cả giờ nghỉ trưa để khám bệnh nữa vậy?”
Đối với vấn đề này của Tưởng Ngọc Minh, Ngôn Minh trực tiếp nâng mắt: “Cậu không phải còn bận rộn hơn tôi sao?”
Vừa được hỏi như vậy, Tưởng Ngọc Minh đã lập tức vui cười hớn hở nói: “Tôi đây là liên lạc với Nhậm Nhã Lệ để hỗ trợ quay video phổ cập khoa học nhé!”
Ngu Điềm nói không sai, năm kỳ phổ cập chuyên đề phổ cập khoa học thật sự có thể xảy ra rất nhiều chuyện khác, đặc biệt đối với Tưởng Ngọc Minh mà nói, gần đây Ngôn Minh thậm chí còn không hẹn được Tưởng Ngọc Minh ra ngoài ăn cơm, cậu ta luôn nói mình có hẹn với Nhậm Nhã Lệ, muốn cố gắng hoàn thành công việc làm video phổ cập.
Tiến độ làm việc của hai người này như thế nào Ngôn Minh không biết, nhưng bọn họ đã xem qua hết một lượt tất cả các phim chiếu rạp gần đây, “ăn sập” các cửa hàng bán đồ ăn quanh khu thương mại gần bệnh viện.
Nếu mà so với hai người kia, Ngu Điềm quả thật không quá tích cực.
Từ lần trước gặp mặt, sau đó cũng không chủ động hẹn Ngôn Minh ra ngoài.
Còn nói muốn quay video phổ cập khoa học tạo phúc cho mọi người, thế nhưng thái độ làm việc lại như vậy?
Quả nhiên là người chỉ nhiệt tình được ba phút, Ngôn Minh có cảm giác bản thân như bị lừa dối.
Mà Tưởng Ngọc Minh còn ở bên cạnh dậu đổ bìm leo, anh ta nhìn Ngôn Minh cười kiểu rất thiếu đòn: “Có phải buổi tối cậu muốn hẹn ai nhưng hẹn không được không? Nếu không sao mỗi buổi trưa đều tăng ca, cảm giác như đang cố ý để trống ra thời gian buổi tối.”
Ngôn Minh bình tĩnh, hờ hững phủ nhận loại suy đoán vô căn cứ này của Tưởng Ngọc Minh: “Không có chuyện đó.”
“Nhưng nếu buổi tối hiện tại cậu đều rảnh thì tới trường chúng ta tham gia buổi đấu giá từ thiện đi?”
Lần này Ngôn Minh đến đầu cũng không buồn ngẩng: “Không đi.”
Tưởng Ngọc Minh cũng không tốn thời gian thuyết phục Ngôn Minh, vì Nhậm Nhã Lệ lại gửi tin nhắn đến hẹn anh ta tối nay gặp mặt, anh ta ném xuống chi tiết nội dung buổi đấu giá, quan tâm nói: “Tối hôm đó tôi có hẹn với Nhậm Nhã Lệ nên không đi được, nếu cậu có hứng thú thì đi hộ tôi đi, rải chút tiền, góp yêu thương.”
Anh ta chỉ vào nội dung chi tiết đấu giá để trên bàn: “ Đây chính là tư liệu nội bộ, tôi mất hết sức chín trâu hai hổ mới lấy được tin tức trực tiếp từ bạn học đang công tác tại trường, nghe nói lần này trường mình tổ chức hoạt động để mở rộng quy mô ảnh hưởng, mời không ít cựu sinh viên nữ xinh đẹp về tham gia, mấy đàn anh còn độc thân như chúng ta nhất định phải nắm bắt thật tốt cơ hội này.”
Tưởng Ngọc Minh nói xong, vui vẻ ra mặt chạy đi.
Ngôn Minh không để ý tới lời anh ta nói, nhưng có một trang bên trong “Tư liệu nội bộ” kia hấp dẫn sự chú ý của anh.
Chỉ nhìn lướt qua, Ngôn Minh đã lập tức cau mày, cầm lên xem kỹ hơn.
Đợi đến khi anh mở ra, mới phát hiện không phải mình nhìn nhầm.
Bên trên xác thật là ảnh chụp của Ngu Điềm.
Phần tư liệu này được in đen trắng, độ phân giải cũng không rõ ràng, nhưng vẫn không tổn hại gì đến nhan sắc xinh tươi của Ngu Điềm, được chọn là một tấm ảnh chụp ngày thường của Ngu Điềm, trong ảnh cô cười tươi như hoa, chất lượng in kém cũng không thể khiến đôi mắt lấp lánh kia bị lu mờ.
Phía dưới ảnh chụp đề tên của cô, niên khóa, cùng với nội dung đấu giá được viết bằng ngôi thứ nhất.
“Người đấu giá thành công sau khi kết thúc có thể cùng tôi đi hóng gió. Cảm ơn trước nhé, bắn tim.”
Ngôn Minh bất giác siết chặt tay, để lại vài nếp nhăn trên trang giấy ghi “Tư liệu nội bộ”.
Chẳng trách thời gian này không tới tìm mình liên lạc quay chuyên đề phổ cập, hóa ra là đang bận cái này.
Ngôn Minh cảm thấy gần đây buổi tối mình thật sự quá rảnh, anh lật xem tư liệu mà Tưởng Ngọc Minh đưa, quyết định để cho bản thân bận hơn một chút, bận mới có ý nghĩa. Dù sao góp yêu thương, toàn bộ kim ngạch bán đấu giá sẽ được quyên tặng cho các bệnh nhân nghèo, đây là hoạt động khá có ý nghĩa.
**
Buổi đấu giá từ thiện được tổ chức ở hội trường lớn của Đại học Y thành phố Dung, Ngu Điềm tới sớm, buổi chiều đã đến, vậy nên giúp đỡ các đàn em và cố vấn học tập làm công tác chuẩn bị.
Sau khi bận xong, cô ngồi trong phòng hóa trang đằng sau hậu trường nghỉ ngơi một lát.
Bên ngoài cửa sổ phòng hóa trang có thể nhìn thấy ban công nhỏ của hội trường, nếu Ngu Điềm nhớ không nhầm thì chỗ đó là một quán cà phê nhỏ, có kê mấy cái bàn, lúc này chắc là có vài bạn học đang vừa uống cà phê vừa nói chuyện, cửa sổ phòng hóa trang khép hờ, nên có thể nghe thấy rất rõ chuyện bọn họ đang nói.
Mấy người đàn ông ngồi lại một chỗ, đề tài thảo luận cơ bản đầu là kinh nghiệm hành nghề y, nếu không nói tới tình hình công tác gần đây thì chính là bóc phốt điều lệ, chế độ oái oăm của bệnh viện, Ngu Điềm vốn cũng không để ý, cho đến kia một giọng nữ vang lên.
“Đàn anh Trần Minh, em, lâu rồi không gặp, nghe nói anh đang công tác ở viện nghiên cứu, có khả năng sang năm em cùng tới đó, anh có tiện thêm Wechat để sau này trao đổi một chút?”
Cô gái nói chuyện lắp bắp, có vẻ rất hồi hộp.
Đàn anh tên Trần Minh này Ngu Điềm cũng từng nghe nói tới, là một nhân vật phong vân lớn hơn cô hai khóa, người này lớn lên trông không tồi, còn ở trong đội tuyển bóng rổ, nên số con gái theo đuổi không ít.
Từ giọng điệu hồi hộp, thấp thỏm của cô gái đó có thể nghe ra đây cũng là đối tượng yêu thầm Trần Minh, vậy nên mới nhân dịp gặp mặt tại buổi đấu giá từ thiện này, nắm chắc cơ hội muốn xin phương thức liên lạc.
Cô ấy rõ ràng đã lấy hết dũng khí.
Sau một thoáng im lặng là giọng nói mang theo ý cười của Trần Minh: “Được, em quét mã QR của anh đi.”
Hai người thêm Wechat, trò chuyện khách sáo vài câu, cô gái kia hình như có việc, vội vàng rời đi.
Ngu Điềm dựa người nằm trên ghế trong phòng hóa trang, nhìn mảnh trời xanh nho nhỏ lộ ra ngoài khung cửa sổ khép hờ, đột nhiên cảm thấy có chút hoài niệm cuộc sống vườn trường, như thể khoảng thời gian ấy vẫn luôn là một mảnh xanh tươi trong ký ức.
Cung không biết vì sao, bất chợt lại nhớ tới Ngôn Minh, mấy ngày nay bản thân bận rộn không liên lạc với anh, anh cũng không muốn liên lạc với mình chút nào.
Rõ ràng trước đây mình tích cực chủ động đưa dù, mang cơm, xem anh như anh trai, kết quả một khi phát hiện ra cha mẹ xem mắt thất bại, người ta liền bình tĩnh dứt khoát lui lại.
Ngu Điềm hơi tức giận, cũng không biết chính mình tức vì cái gì, chỉ là đột nhiên nhớ đến khoản thời gian Ngôn Minh ở trường đại học còn trêu hoa ghẹo nguyệt hơn cả Trần Minh, hình như càng tức hơn.
Dựa vào cái gì chứ.
Còn không phải dựa vào gương mặt kia à.
Nhân loại đều thật nông cạn.
Cô đang miên man suy nghĩ thì bị tiếng nói chuyện ở ban công ngoài cửa sổ cắt ngang.
“Trần Minh, con người cậu sao lại biết thu hút người ta thế chứ, tới viện nghiên cứu không bao lâu đã có tới ba em gái tỏ tình với cậu rồi đi? Đến hội sinh viên tham gia hoạt động cũng có thể hấp dẫn người tới thổ lộ, cũng chỉ có cậu thôi.”
Cô gái muốn xin phương thức kia đi rồi, mấy người đàn ông không nhìn được bắt đầu ồn ào trêu ghẹo: “Tôi thấy đàn em này trông rất ngoan, không phải cậu nói muốn tìm một người ngoan sao? Hay là chọn em gái này đi?”
“Ngoan thì đúng là ngoan thật, nhưng các cậu không nhìn thấy sao? Ngón út tay trái của cô ấy thiếu một đoạn.”
Giọng Trần Minh không còn vẻ lịch thiệp lễ phép như vừa rồi, thay vào đó là cảm giác thương hại từ trên cao nhìn xuống: “Thật đáng thương”. Anh ta đồng tình mà thở dài: “Nhưng tôi chắc chắn sẽ không chọn cô ấy, nhà tôi sẽ không chấp nhận loại người tàn tật này, hơn nữa trên tay có tật, không chỉ ảnh hưởng tới sinh hoạt hàng ngày, tùy tiện nhìn qua cũng có thể thấy được, đem ra ngoài mất mặt…”
Vài người hi hi ha ha, cũng không thật sự đem cô gái xin phương thức liên hệ kia ở trong lòng, ngoài miệng nói đồng tình đáng thương, nhưng trong giọng nói lại không có cảm xúc tương ứng, càng không có chút ý tứ tôn trọng.
Ngu Điềm nâng cánh tay bị thương của mình lên, trong lòng nghẹn tới phát hoảng.
Đến khi tay của chính mình bị thương mới cảm nhận được làm người tàn tật thật không dễ dàng. Trong cái xã hội này, không cần biết bạn khuyết tật nặng nhẹ ra sao, chỉ cần là tứ chi bất tiện thì đều sẽ bị “đối đãi đặc biệt” ở rất nhiều nơi.
Đa số người sẽ giả vờ giả vịt, ví dụ như Trần Minh, ngoài mặt thì lễ phép, nhưng bên trong thì khinh thường người khuyết tật nhẹ hoặc tứ chi bất tiện.
Bị chính người mình thích hoặc coi trọng đánh giá như vậy ở sau lưng, nếu như cô gái kia biết được sẽ khó chịu tới mức nào.
Ngu Điềm biết mình không nên suy nghĩ lung tung, nhưng cô vẫn không nhịn được.
Một lần bị thương ở tay khiến cô trở nên mẫn cảm và tự ti, cô khó có thể khống chế được mà nghĩ… Ở sau lưng, Ngôn Minh liệu có nhìn cô như vậy, cảm thấy cô đáng thương, nhưng thương xót thật tình lại chẳng được bao nhiêu.
Lúc Ngu Điềm đang khó chịu, cô liền nghe được một giọng nam lạnh lẽo.
“Nếu cậu không thể tôn trọng những cô gái khuyết tật nhẹ một cách thật lòng, vậy tôi khuyên cậu nên nói thẳng với người ta, mà không phải yên tâm thoải mái hưởng thụ tình yêu thầm lặng và sự mến mộ của người ta dành cho cậu.”
Ngu Điềm ngẩn người.
Đây là giọng của Ngôn Minh.
Ngu Điềm cũng không biết tại sao, tim mình chợt nhảy lên, đập loạn xạ, cô ghé người lên cửa sổ nhìn xuống.
Đúng thật là Ngôn Minh.
Anh đang ngồi ở bàn cách Trần Minh không xa, trên bàn là một tách cà phê và một quyển tạp chí y học, Ngu Điềm không nhìn thấy chính mặt anh, từ chỗ của cô chỉ có thể nhìn thấy cái gáy mọc đầy tóc của anh.
Đám người Trần Minh nói chuyện hiển nhiên không liên quan gì tới anh.
Nhưng giọng điệu của Ngôn Minh lại rất cứng rắn, thanh âm của anh bình tĩnh: “Ở sau lưng người khác khua môi múa mép là chuyện rất đáng khinh.”
Ngôn Minh bình thường làm người rất khiêm tốn, mặc dù tuổi chưa chắc đã lớn hơn Trần Minh nhưng tốt nghiệp sớm hơn Trần Minh rất nhiều, lại không thích tham gia hoạt động ngoại khóa trong trường nên đa phần mọi người đều chỉ nghe danh mà không biết đến người thật.
Trần Minh đương nhiên không nhận ra anh là ai, chỉ cho rằng là đàn em khóa dưới mình, giọng điệu không hề khách khí: “Đạo lý ai cũng đều nói được, nhưng đứng trên quan điểm đạo đức thì ai sẽ cao hơn ai? Nếu là cậu thì có thể chấp nhận một người bị khuyết tật ở tay không? Còn không phải là chán ghét giống tôi à, giả vờ giả vịt cái gì.”
Tim Ngu Điềm đập rất nhanh, cả người trở nên mâu thuẫn, rối rắm.
Không biết vì sao, sâu trong nội tâm cô mong chờ câu trả lời của Ngôn Minh, nhưng dường như lại sợ và không muốn nghe thấy anh nói ra.
Sau đó cô nghe được giọng của Ngôn Minh.
“Tôi không bài xích.” Giọng anh rất nhạt: “Nếu người tôi thích không may bị khiếm khuyết.”
Trần Minh cười khẩy: “Nhưng cậu căn bản không thích người tàn tật.” Anh ta dùng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu đánh giá Ngôn Minh: “Cậu chắc ít tuổi hơn tôi phải không? Đàn em này, nói thật thì với vẻ ngoài này của cậu, không thiếu người để lựa chọn nửa kia, sao có thể chọn người tàn tật.”
“Đợi cậu đi làm thêm hai năm nữa, gánh trên lưng khoản vay mua nhà, kết hôn sinh con cũng cần cậu chịu trách nhiệm, về đến nhà cần phải có người tay chân lanh lẹ chuẩn bị đồ ăn, khi đó cậu sẽ biết, nếu như một nửa kia của mình là người tàn tật, vậy đúng là gánh nặng. Nói cho cùng cô ấy vì tàn tật nên cũng khó tìm được công việc tốt, lại không thể lo liệu việc nhà.”
“Sẽ không.”
Đối mặt với lời “khuyên bảo” của Trần Minh thích lên mặt dạy đời, Ngôn Minh rất bình thản, anh hơi ngẩng đầu, vậy nên Ngu Điềm có thể nhìn thấy rõ nét mặt của anh, mang theo sự lạnh lùng mà kiên định, nhưng không giống loại người như Trần Minh từ trên cao nhìn xuống người khác khinh miệt.
Ngôn Minh rất bình thản, một mặt bình thản này đến từ sự tự tin và giáo dưỡng đã khắc sâu vào trong xương cốt.
“Nuôi dạy con và làm việc nhà vốn là việc của cả nam và nữ, nếu làm vợ của cậu phải một mình gánh vác tất cả mọi việc từ chăm con cho tới làm việc nhà, thậm chí phải kiếm tiền trả khoản vay mua nhà, vậy trong cuộc hôn nhân này, trong gia đình này, cậu còn có tác dụng gì? Cậu không cảm thấy bản thân cậu mới giống một người tàn tật cần dựa vào người khác để sinh hoạt, lấy sức lao động bị ép khô của vợ mình để cung cấp nuôi dưỡng chính mình sao?”
Ngôn Minh nói tới đây, cười lạnh sửa lại: “Có lẽ dùng từ ‘người tàn tật’ để hình dung thì không được tôn trọng người tàn tật, phải gọi là kẻ tàn phế hoặc vô dụng mới đúng.”