Chương 82
Tề Tư Hạo há to miệng, trong khoản thời gian ngắn như chưa tiêu hóa được hết ý tứ trong lời của Ngôn Minh.
Còn Ngôn Minh đã lại cầm đũa lên, bình tĩnh ưu nhã bắt đầu ăn cơm
Tề Tư Hạo hít một hơi sâu mới lấy lại tinh thần, cậu ta liều mạng đánh mắt ra hiệu với Ngu Điềm, Ngu Điềm chỉ có thể làm bộ như không nhìn thấy.
Tề Tư Hạo không thể không nhìn về phía Ngôn Minh một lần nữa: “Đàn anh, anh vừa mới nói, là ý mà em đang nghĩ sao?”
Ngôn Minh hơi nâng mắt: “Như thế nào? Chẳng lẽ không phải là Đỗ Nhất Lâm hay Trương Thiên Hậu, mà là tôi nên cậu có ý kiến?”
“…………” Tề Tư Hạo hiển nhiên vẫn còn đang chìm trong khiếp sợ: “Nhưng không phải Ngu Điềm vẫn luôn coi anh là anh trai sao? Anh cũng suýt chút nữa trở thành anh trai của Ngu Điềm…”
Ngôn Minh bình thản không gợn sóng ngẩng đầu liếc mắt nhìn Tề Tư Hạo, lạnh căm căm nói: “Tự trông tự trộm, cậu chưa từng nghe qua?”
Tề Tư Hạo nào dám có ý kiến, cậu ta cười gượng mấy tiếng ha ha, tự tìm bậc thang cho mình leo xuống nói: “Em chỉ là không ngờ tới, dù sao vẫn luôn xem anh là anh trai của Ngu Điềm, không nghĩ theo hướng kia, em còn tưởng anh sẽ đứng ra giúp Ngu Điềm khảo nghiệm tìm bạn trai…”
“Tôi khảo nghiệm rồi.” Ngôn Minh rất thản nhiên: “Đều không bằng tôi.”
“…………”
Tề Tư Hạo không dám nói tiếp nữa, nụ cười trên mặt cậu ta hơi sượng, nhanh chóng kết thúc bữa cơm xấu hổ này, tìm đại một cái cớ nhanh chóng chạy biến.
Trên bàn cơm chỉ còn lại Ngu Điềm và Ngôn Minh.
Nếu nói trước đấy Ngôn Minh ra mặt mang đến cho Ngu Điềm cảm giác an toàn và rung động, thì hiện tại nội tâm Ngu Điềm lại như thủy triều rút khỏi bờ biển, chỉ còn trống vắng và mờ mịt.
Cô hoàn toàn không có chút cảm giác chân thật nào.
Ngôn Minh là bạn trai của cô?
Nhưng anh thậm chí còn chưa tỏ tình!
Vừa rồi trong đại sảnh lấy danh nghĩa bạn trai làm lý do thoái thác, Ngu Điềm cũng cảm thấy hơn phân nửa là vì xoay chuyển cục diện nên Ngôn Minh mới nhất thời nói vậy. Dù sao loại chuyện như hẹn hò này, cần phải xác nhận hợp ý từ hai phía mới được.
Ở đâu ra kiểu đơn phương như vậy?
Sau đó cũng không có cách nói hay lời nào giải thích nào?
Ấm ức, không cam lòng còn cả bất an mãnh liệt cùng trào lên.
Ngu Điềm khó có thể miêu tả được cảm xúc của mình lúc này, nhưng Ngôn Minh lại vẫn tự nhiên như cũ, khôi phục bộ dáng trước sau như một, dường như hết thảy đều không phải chuyện lớn cả đời, chỉ là thêm một việc nhỏ không đáng kể.
Lúc rời khỏi nhà ăn đi dọc theo hành lang yên tĩnh trong khu văn phòng của bệnh viện, Ngu Điềm cuối cùng không nhịn được: “Anh không có gì muốn nói sao?”
Đối mặt với câu hỏi của Ngu Điềm, Ngôn Minh vẫn mà đúng lý hợp tình lắc đầu: “Không có.”
Anh không có, nhưng Ngu Điềm có!
“Vậy anh nói với người ngoài anh là bạn trai em, anh điên rồi hả?”
“Em hiểu được anh muốn giúp em, nhưng nhất thời xúc động tuyên bố anh là bạn trai em trước mặt Triệu Hân Hân, không chỉ cô ta biết mà tất cả đồng nghiệp trong bệnh viện đi ngang qua đều nghe được. Nói sao thì chuyện này cũng gây ra động tĩnh không nhỏ.”
“Hơn nữa cho dù trong chuyện của Triệu Hân Hân, anh trong lúc gấp gáp vì muốn giúp em nên nói không kịp nghĩ cũng đành, nhưng sao vừa rồi lúc ăn cơm anh còn nói vậy với Tề Tư Hạo? Anh cảm thấy giả làm bạn trai em rất thú vị sao?”
Ngu Điềm lúc đầu còn bình tĩnh, như càng nói thì trong lòng càng tủi thân, cảm xúc tức giận giống như bọt nước dần dần nổi lên, thời gian sủi bọt chậm hơn một chút, nhưng lượng bọt cũng không nhỏ.
Cô càng nói càng tức: “Đàn ông như các anh có phải cảm thấy có nhiều thêm vài người bạn gái tin đồn thì như có được chiếm lợi phẩm hoặc huân chương? Anh có nghĩ tới em không? Dựa vào cái gì em vô duyên vô cớ có thêm một người bạn trai không biết từ đâu ra, tương lại phải giải thích còn bị người ta nói là bạn trai cũ…”
Trong lòng Ngu Điềm tràn ngập oán trách đối với mấy lời không có đạo đức chỉ có ý mập mờ của Ngôn Minh, nhưng cô còn chưa kịp nói xong, đã bị Ngôn Minh kinh ngạc cắt ngang…
“Tôi không phải là bạn trai của em?”
Ngôn Minh như vừa nghe được một chuyện hết sức khó tin nào đó, mắt hơi mở to, lặp lại nói: “Ngu Điềm, ý của em là, tôi còn chưa phải là bạn trai của em?”
Ngu Điềm gật đầu xong, cô đang định tiếp tục lên án Ngôn Minh, kết quả ngược lại bị Ngôn Minh trả đũa.
Người đàn ông trước mắt khẽ cau mày, giọng điệu ngạc nhiên mang theo chút nguy hiểm: “Vậy em có ý gì?”
Hả? Vấn đề này không phải nên do chính mình hỏi sao?
Ngu Điềm hơi cáu: “Chính anh tự ngẫm lại xem.”
Sắc mặt Ngôn Minh trở nên khó coi, vẻ mặt như mưa bão sắp đến, anh nhìn chằm chằm Ngu Điềm một lát mới lộ ra biểu tình bừng tỉnh đại ngộ, kèm theo ngữ khí nghiến răng nghiến lợi nói: “Chẳng lẽ đã như vậy rồi, em còn không định xác định quan hệ, còn muốn tiếp tục câu tôi?”
Hả
Vẻ trấn định đạm nhiên trên mặt Ngôn Minh cuối cùng cũng biến mất không còn sót lại gì, nhìn anh như sắp tức ch.ết.
“Ngu Điềm, chẳng lẽ em còn không muốn thừa nhận tôi là bạn trai của em? Không cho tôi một danh phận chính thức? Còn định duy trì hình tượng độc thân của mình? Sau đó chơi trò mập mờ với tôi?”
Ngôn Minh đây là mạnh mẽ cướp mất lời thoại của mình a!
Ngu Điềm quả thực sợ ngây người: “Anh từ khi nào là bạn trai của em vậy? Vừa rồi sao? Anh tự mình thanh minh vài câu như vậy, liền biến thành bạn trai của em rồi? Không cần em gật đầu đồng ý sao?”
Đây xác thật là nghi vấn lớn nhất trong lòng Ngu Điềm, cô nghĩ sao nói vậy.
Chỉ là Ngôn Minh thoạt nhìn giống như thất khiếu* sắp bốc khói, anh hơi cao giọng: “Vừa rồi?”
*Thất khiếu (): gồm hai tai, hai mắt, hai lỗ mũi và miệng
“Tôi vừa rồi mới là bạn trai của em? Vậy trước đó chúng ta là cái gì?”
Anh mím môi: “Cho nên trong lòng em, trước đó tôi không phải là bạn trai của em sao?”
Ngu Điềm sững sờ: “…..Chẳng lẽ phải?”
Ngôn Minh như bị giả thiết mới làm cho tam quan điên đảo, anh trừng mắt nhìn Ngu Điềm: “Tôi đã hôn em.”
“Thế nên?”
Ngôn Minh bị ép đến đường cùng, xoa giữa mày, không thể nhịn được nữa nói: “Tôi đã hôn em, tôi đây nếu còn không phải là bạn trai em vậy thì là cái gì? Còn có thể là thân phận gì khác?”
Đương nhiên còn thể có thân phận khác.
Ngu Điềm gần như nói không cần nghĩ: “Là tr.a nam….”
“………..”
Ngôn Minh nhìn như có chút bất đắc dĩ, muốn tìm một lý do cãi lại: “Chúng ta đều đã như vậy, sao còn có thể không phải là bạn trai bạn gái? Huống hồ sau đó em cùng hôn lại tôi, chẳng lẽ theo cách hiểu của em, không phải bạn trai bạn gái cũng có thể hôn môi?”
Nói đến chuyện này, Ngu Điềm càng tức hơn: “Em không cho là như vậy, nhưng em phải nhắc nhở anh một chút, là anh động tay động chân với em trước.” Cô dời tầm mắt đi, ho nhẹ: “Là anh chủ động hôn em trước, hôn hai lần, em mới trả lại, là anh không màng tới nam đức xã hội chủ nghĩa, chưa xác lập quan hệ đã giở trò ái muội!”
“Kiến thức thông thường cần phải biết, đó là nếu một đôi nam nữ trở thành bạn trai bạn gái, ít nhất phải có một bên bày tỏ ý muốn xác minh, và bên còn lại đồng ý, lúc đó mới gọi là xác lập quan hệ. Một đoạn quan hệ bắt đầu, ít nhất cần hai người phải hợp ý. Trước đó chúng ta… chẳng lẽ quan hệ giữa chúng ta từng có kết luận nào sao?”
Trước ánh mắt không thể tin nổi của Ngôn Minh, Ngu Điềm quyết định đổi một cách khác: “Ngôn Minh, không phải đơn phương tuyên bố cái gì thì chính là cái đó, chẳng lẽ em nhìn thấy một người đàn ông đẹp trai đi trên đường, em chỉ cần tuyên bố người này là bạn trai của em, thì người đó liền thật sự biến thành bạn trai của em?”
“Không thể.”
Ngu Điềm vừa định theo lời hướng dẫn từng bước nói tiếp, lại nghe thấy Ngôn Minh kiên quyết nói: “Bởi vì bạn trai của em là tôi, em không thể tuyên bố người khác là bạn trai của mình.”
“………….”
“Còn nữa, cái gọi là xác minh hợp ý, đương nhiên là chúng ta có.” Ngôn Minh hiển nhiên tức giận không hề nhẹ, nhưng vẫn nỗ lực giữ vững bình tĩnh: “Tôi đã nói tôi đồng ý, vậy nên sau khi chúng ta xác lập quan hệ, tôi mới hôn em.”
“Anh đồng ý cái gì?”
“Đồng ý yêu cầu muốn tôi làm bạn trai của em.” Ngôn Minh tương đối bình thản: “Là thời điểm tôi hôn em đã nói. Tôi cũng không chơi trò mập mờ với em, chưa từng. LúLúc tôi hôn em, ở trong lòng tôi thì em đã là bạn gái của tôi rồi. Chỉ có mình em không cho tôi danh phận, không coi tôi là bạn trai, giống như tr.a nữ muốn câu tôi, còn thân mật như vậy với Tề Tư Hạo.”
Ngu Điềm ngơ ngác, nhìn Ngôn Minh bình thường tích chữ như vàng hiện giờ miệng lưỡi lưu loát, trật tự rõ ràng như đang thi hùng biện…
“Tề Tư Hạo không phải ở bên Cao Mân sao? Đàn ông kiểu gì thế, có đạo đức hay không? Lúc trước vì để tạo cơ hội ở cùng với Cao Mân mà trộm ô của tôi, hiện giờ vừa theo đuổi Cao Mân vừa hỏi han em ân cần, chẳng hề có ý thức giữ khoảng cách an toàn với bạn khác giới, vừa rồi còn nói Đỗ Nhất Lâm và Trương Thiên Hậu rất xứng đôi với em. Tốt xấu gì cũng được luân chuyển tới khoa mắt làm việc, sao mắt nhìn người lại kém vậy? Tôi thấy cậu ta đừng làm kiểm tr.a mắt cho bệnh nhân nữa, tự mình xếp hàng tới chỗ tôi lấy số khám bệnh đi. Cạy góc tường nhà tôi, kéo người của tôi đi tham gia mấy buổi giao lưu gặp mặt bác sĩ luân chuyển gì đó, chính là cậu ta đúng không? Rảnh rỗi vậy thì cho cậu ta trực đêm thêm hai ngày nữa…”
Ngôn Minh còn nói mãi không dứt. Từ giây phút anh mở miệng, Ngu Điềm mới biết được hóa ra trong lòng anh có ý kiến lớn như vậy đối với Tề Tư Hạo…
Chẳng qua, Ngôn Minh nói một hồi xong, đến lượt Ngu Điềm trợn mắt há hốc mồm. Nghĩ lại, quả thật đúng là như vậy. Sau lần đầu tiên hôn mình, Ngôn Minh đã từng nói một câu không thể hiểu được “Tôi đồng ý”.
Nhưng giờ phút này, Ngu Điềm không rảnh nghĩ tới những thông tin khác trong lời của Ngôn Minh, cũng không nghĩ tới bảo vệ Tề Tư Hạo, cô chỉ bắt được một trọng điểm.
Ngu Điềm xụ mặt: “Anh vừa mới nói đồng ý yêu cầu muốn anh làm bạn trai của em, nhưng khi nào thì em yêu cầu anh? Từ khi nào em nói muốn làm bạn gái của anh? Anh ở đó đơn phương đồng ý cái gì?”
Ngôn Minh nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: “Em không nói nhưng tất cả hành vi của em đều có ý này.”
Ngôn Minh nói tới đây, bắt đầu nghiêm túc liệt kê: “Ví dụ như em đút cho tôi ăn, vì tôi mà mặc quần áo xinh đẹp, mỗi ngày đều dùng ánh mắt không ngừng dõi theo tôi, lại rất có thủ đoạn mà gọi ‘anh trai’, uống say hôn tôi, ghen với Trần Hi…”
Ngu Điềm quả thực xấu hổ tới mức nghe không nổi nữa.
Lời thì nói vậy quả thực không sai, Ngu Điềm cũng xác thật có ý đồ gây rối với Ngôn Minh, nhưng…
Nhưng nói thì nói vậy, Ngu Điềm không khỏi có chút thẹn quá hóa giận.
“Ai? Ai theo đuổi anh? Em không có!”
Ngu Điềm tức ch.ết: “Cho nên anh đồng ý cái gì? Em mới không muốn theo đuổi anh đâu! Anh đồng ý cũng vô dụng! Bởi vì em không đồng ý! Anh không phải là bạn trai của em!”
“Giá trị thị trường của em rất tốt, không cần tự mình theo đuổi đàn ông, đều là đàn ông theo đuổi em, anh cũng chưa đi theo trình tự theo đuổi em, anh không thể làm bạn trai em! Không đủ tư cách!”
Ngu Điềm muốn chạy, nhưng lại bị thân hình cao lớn của Ngôn Minh ngăn lại.
Gương mặt của người đàn ông ẩn trong bóng tối, không nhìn thấy rõ biểu cảm, nhưng từ giọng điệu có thể nghe ra được sự tức giận và không cam lòng.
Anh nghiêm túc hỏi: “Vì sao tôi lại không đủ tư cách?”
Ánh mắt Ngôn Minh khẽ lướt qua mặt Ngu Điềm, sau đó dời đi nhìn về hướng khác, người đàn ông này như đang nói cho Ngu Điềm nghe, lại như đang lẩm bẩm tự nói với chính mình: “Không phải trước đó còn nói, muốn cùng tôi viết tên trong sổ hộ khẩu sao? Nói rất sùng bái tôi, hy vọng có người nhà như vậy, kết quả hiện tại lại dễ dàng từ bỏ? Còn loại trừ tư cách của tôi. Trước đó không phải đối xử với tôi tốt lắm à?”
“…………” Đây là chuyện từ năm nào tháng nào rồi!
Hơn nữa!
Ngu Điềm không nhịn được âm thầm trợn trắng mắt, cô không cam lòng yếu thế trừng mắt với Ngôn Minh: “Có cần em phải nhắc lại cho anh nhớ không? Mẹ em và ba anh xem mắt thất bại rồi, ba anh cũng đã có đối tượng mới, về sau anh và em cũng cũng không phải người một nhà, em hiện giờ còn làm gì cho phí sức! Đương nhiên lựa chọn từ bỏ rồi!”
Không nhắc tới còn tốt, vừa nhắc tới, lại có chút oán giận, thù mới hận cũ cùng nhau kéo tới.
Ngu Điềm vừa giận vừa tủi: “Anh khó ‘xử’ như vậy, lúc trước đối xử với em lãnh đạm, em mặt nóng dán mông lạnh bao lâu nay còn không phải là vì muốn mẹ mình sau khi tái hôn có được cuộc sống gia đình tốt đẹp sao! Hiện giờ… hiện giờ đã sớm lật bàn! Lần trước em cũng đã giải thích! Cơ hội cùng viết tên chung trong sổ hộ khẩu đã sớm không còn, cho dù anh không muốn làm bạn bè với em, em cũng có thể chấp nhận, kết quả hiện giờ sao lại có người còn cảm thấy làm bạn trai của em là đương nhiên rồi.”
“Anh xuất sắc, em cực kỳ sùng bái, muốn trở thành người một nhà với anh. Không thể làm người một nhà thật đáng tiếc. Loại lời này này, nghe một chút thôi là được, mọi người hành tẩu giang hồ, ai chưa từng nói vài câu khách sáo?”
Ngôn Minh trầm mặc một lúc, như là không biết đáp lại lời Ngu Điềm ra sao.
Ngay trước lúc Ngu Điềm chuẩn bị tránh sang một bên để rời đi thì Ngôn Minh đột nhiên giữ tay cô lại từ phía sau.
Thanh âm của anh trầm thấp, mang theo cảm giác nghiêm túc thành thật: “Ngu Điềm, tôi không khó ‘xử’.”
“Em có thể thử lại.”
“Hơn nữa tôi cảm thấy chúng ta vẫn nên viết tên chung trong sổ hộ khẩu.”
Phản ứng đầu tiên của Ngu Điềm là đầu đầy dấu chấm hỏi, chẳng lẽ ba của Ngôn Minh cũng chia tay rồi? Nữ sĩ Tống Xuân Hương và Ngôn Văn Hoa đồng thời trở về trạng thái độc thân? Nhưng không đúng nha…
Gần như theo phản xạ, Ngu Điềm trả lời: “Theo em được biết mẹ em và ba anh đã hoàn toàn đạt đến tình hữu nghị cách mạng. Mặc dù ba anh nghe nói mẹ em bị thương có từng đến thăm, nhưng hình thức ở chung của hai người đúng thật là bạn bè, loại này hẳn không thể cọ xát ra tia lửa…”
Ngôn Minh mặt không cảm xúc: “ Tôi biết, nhưng trên sổ hộ khẩu của tôi, còn có một vị trí khác thích hợp hơn dành cho em.”
“Không phải em nói muốn làm người một nhà với tôi sao? Tuy rằng ba mẹ chúng ta không có hy vọng, nhưng tôi và em vẫn có thể làm người một nhà.”
Ánh mắt sâu thẳm của Ngôn Minh nhìn về phía Ngu Điềm: “Những lời em nói muốn cùng tôi làm người một nhà là khách sao, nói không thể trở thành người một nhà thật đáng tiếc là khách sao, nhưng tôi đã tưởng thật. Vậy nên tôi đã sắp xếp cho em một vị trí người nhà khác trên sổ hộ khẩu của mình.”
Ngôn Minh ít khi nói cười, dáng vẻ có chút nghiêm túc, nên Ngu Điềm nhất thời chưa kịp phản ứng lại ý tứ trong lời anh nói là gì.
Nhưng ngây người một lúc xong, cô mới nhận ra được ý trong lời của Ngôn Minh.
Mặt Ngu Điềm lập tức nóng bừng.