Chương 17: Cỏ lác
Mọi người ào ạt đổ xô đi trồng cây cà fê. Đấy là một phong trào mà người ta nghĩ sải tay của họ luồn vào ruột tượng của thần Tài thật ra không khó lắm. Người ta cày tung những ruộng mía lên để chăng dây đào lỗ cắm cọc để chuẩn bị hạ con giống. Những gia đình không có đất làm mía quay ra tiếc hùi hụi vì ruộng nước không thể trồng cà phê được.
Hiên chạy sang nhà Hà. Miệng oang oang lên:
– Cuối cùng bà già đồng ý cho làm cà phê rồi – nói xong Hiên đấm mạnh vào lưng Hà một cái.
Đau! Làm như lưng nguời khác và ván cây vậy! – Hà bị Hiên đấm, mũi kéo cắt lệch vào đường phấn trên tấm vải màu vàng chanh.
– Thì tao vui thì tao đấm! Mày đang may áo cho ai vậy? – Hiên hỏi.
– Cho khách! – Hà trả lời, chàng trai mười sáu tuổi mỉm cười hóm hỉnh.
Ai không biết là may cho khách, nhưng khách nào mới được chứ?
Nói xong Hiên đứng lên đi ra cái tủ kéo và mở ngăn lấy ra gói thuốc lá La Ngà. Có vẻ mọi sinh họat trong nhà thằng Hà, thằng Hiên đều biết rất rõ. Nó bỏ một điếu ngậm vào miệng rồi hỏi:
– Hết tiền hút Trị An rồi sao mà hút La Ngà thế này?
– Hút thuốc chùa còn đòi hỏi? – Hà quay mặt nhìn Hiên rồi bật lên cười, chủ yếu nó mua thúôc để thằng Hiên hút.
– Dám chơi tao! – Hiên nhái giả giọng tiếng người miền Nam, nghe sượng như sắn nước. – Ngày mai mày có rảnh không?
– Có chuyện gì vậy? – Hà vẫn tiếp tục cắt áo cho khách.
– Rãnh thì sang đào lỗ cà phê với tao!
– Ông Hiện đi đâu rồi? – Hà hỏi.
– Cậy nhờ được gì ông ấy mà nói! Chạy rông như chó ### suốt ngày ngoài đường.
Muốn giúp hộ việc cho Hiên, hôm ấy Hà may cố cho xong chiếc áo sơ mi của khách để được sang giúp Hiên. Hôm sau Hà sang bên nhà Hiên khi trời còn chưa sáng rõ. Bà Nhụ đang dở tay nấu nồi cám lợn, miệng đe con chó cái đang sủa mừng Hà.
Cánh cửa để ngỏ, Hà bước vào trong.
Căn nhà này đã quá quen thuộc với Hà. Anh chàng tiếng thẳng vào phòng ngủ của Hiên, định bụng sẽ khua khoắng để khiến cho thằng bạn thân phải giật mình.
Bao giờ cũng thế, Hà luôn vui vẻ khi Hiên nhờ mình làm một công việc gì đó. Thành ra khi nghe tin Hiên nhờ mình sang phụ đào lỗ trồng cà phê, Hà không những sẵn lòng mà còn rất vui, rất hăm hở là đằng khác. Đấy cũng là lý do tại sao hôm nay nó qua nhà thằng Hiên từ sớm. Từ trong sâu thẳm, thằng Hà luôn coi thằng Hiên là người anh ruột của mình. Chả là bao giờ đi đâu Hiên cũng bênh vực, bảo vệ cho Hà một cách rất đặc biệt.
Vào giường của Hiên. Hà thấy anh Hiện nằm ở phía trong, mặt anh quay vào vách, vẫn đang ngáy rất to. Anh Hiện nhỏ con hơn Hiên nhiều nên Hà nhận ra một cách dễ dàng.
Hiên nằm ngoài, ngủ cởi trần, ngực phanh ra, bắp thịt nở như hai vầng bánh đúc. Bật chợt Hà đứng lặng im nhìn Hiên đang ngủ. Rà từ đầu đến chân, Hà dừng mắt lại như một lực hút không sao cưỡng lại được. Nó nhìn thấy nơi hai tiếp giáp đùi của Hiên, vải quần dựng lên như vải của một túp lều. Bất ưng nó cảm thấy máu trong cơ thể nhộn nhịp khác thường. Nó biết chính cơ thể nó cũng đang có những diễn biến tương tự. Có điều thằng Hiên vô thức còn nó thì hòan tòan ý thức. Một túp lều con. Một cây cột lều lâu lâu cử động. dương v*t của người thức và của người ngủ đều đang cương cứng.
Lẳng lặng bỏ ra ngoài, Hà biết hình như có một điều gì đó thật khác thường đang xảy ra. Nó biết cảm giác giữa nó và thằng Hiên hình như không còn như trước đây nữa. Vuông ngực nở rộng. Khuôn mặt hiền hòa trong giấc ngủ. Một chiếc lều con. Máu không thể nào không rầm rật chạy.