Chương 18: Cát cháy
Nắng hong như rang. Bà Nhụ đem ra ngoài một rổ lạc luộc. Giọng bà ân cần gọi:
– Hà, Hiên ơi nghỉ giải lao ra ăn lạc luộc!
Nghe tiếng bà Nhụ gọi, hai thằng bè đang tuổi thiếu niên dừng tay rồi vù lại chạy, vứt cả cuốc thuổng và dây đo ra đấy.
Hà chạy trước, Hiên đuổi theo sau.
Hứng chí, bất ngờ Hiên đẩy mạnh Hà, tưởng là chỉ đẩy cho vui, ai ngờ Hà mất đà ngã lăn quay trên nền đất cày còn mịn xốp. Hiên mất đà ngã theo. Hai người họ ngã chồng lên nhau. Hà nằm ngửa, Hiên nằm úp. Giao điểm của tiếp xúc là một khu vực nơi vùng kín. Mặt Hiên chũi vào mặt Hà. Hơi thở thơm mùi đất. Hiên phá sặc lên cười. Còn Hà cảm thấy xốn xang, khoan khóai. Một cảm giác thật nhẹ nhàng êm ái. Chưa bao giờ nó cảm thấy như thế trước đó.
Lạc ở đâu ra thế hả mẹ? – Hiên hỏi, lòng vui phơi phới vì tương lại có một vườn cà phê trĩu quả.
– Mua chưa đào đâu ra? – Bà Nhụ thật thà nói.
– Thằng Hà không thích ăn lạc luộc đâu. Để con ăn hết cho – Hiên cười. Hình như cu cậu trong lòng đang rất phấn chấn.
– Tham lam! – Hà định nói thế nhưng nó kịp cản lại. Quay sang nhìn bà Nhụ, nó nói:
– Chắc ngày mai xong, u ạ!
– Mai cái gì! Phải xong trong ngày hôm nay. – thằng Hiên vừa nói, nó vừa ném vỏ lạc vào mặt Hà.
Hà cảm thấy vui vui, một niềm vui không định hình rõ rệt. Một cảm giác lấn cấn nhè nhẹ. Trong đầu nó chợt hiện lên cái cảnh buổi sáng khi bước vào giường ngủ của Hiên. Một túp lều vải, căng cứng, cử động. Nó cố xóa đi điều đó trong đầu nhưng không xóa được. Mặt nó thẫn ra vì những tư tưởng lạ lùng mà nó chưa bao giờ cảm nhận được. Dù sao thì trong đầu nó thằng Hiên vẫn là một thằng bạn thân thương gần gũi nhất.
– Ăn đi cha nội! Đùa có mỗi câu mà cũng tự ái! – Hiên vục hẳn một nắm lạc trong rổ rồi đưa cho Hà.
Nó đón lấy, cảm giác thật dễ chịu, trìu mến. Đã nhiều lần thằng Hiên quan tâm chăm sóc cho nó nhưng chưa bao giờ thằng Hà cảm thấy ấm áp như lần này. Đưa tay đón lấy nắm lạc, trong lòng nó dâng lên những miền cảm xúc khó diễn đạt. Một cảm giác pha trộn giữa tri ân và cảm mến. Nó nhìn vào mắt Hiên, quả tim chợt đập lên một cách nhắng nhít, lạ thường.
– Say nắng à? Liệu có làm được nữa hay không? – thằng Hiên có vẻ lo cho thằng Hà sức yếu phải bỏ cuộc ngang. Mục tiêu của nó là phải đào cho xong ba trăm lỗ hạt cà phê hôm nay.
Thằng Hà chẳng hiểu được những gì thằng Hiên nói, nó chỉ nghĩ là thằng bạn quan tâm đến nó. Cảm giác ấm áp vì thế lại càng dâng lên. Thằng Hà lắc đầu:
– Không sao cả! Đào đến chiều luôn.
Nói xong nó mỉm cười. Một nụ cười chỉ có quả tim nó mới biết được ẩn ý đằng sau nụ cười ấy.