Chương 33. Thí luyện bắt đầu! (1)
A Thấm híp mắt, vẻ mặt vô cùng hưởng thụ.
- A Thấm đã đến Luyện Khí Trung Kỳ rồi, theo thuyết pháp của Tuyền Cơ Quang Minh Kinh thì chỉ cần chờ tới lúc Trúc Cơ thành công sẽ có thể cùng Thánh Tử đại nhân song tu rồi... ưm!
Lý Nhiên đầu đầy mồ hôi, một tay bịt miệng nàng lại.
- Ngoài việc song tu với ta ra thì ngươi có thể có lý tưởng khác nữa được không vậy?
- Hửm?
Ánh mắt của A Thấm mờ mịt, chớp mắt vô tội.
Lý Nhiên:
- … Bỏ đi, ngươi cứ tiếp tục cố gắng đi .
- Ừm!
Thu xếp cho A Thấm ổn thỏa rồi thì Lý Nhiên đi ra khỏi phòng.
Ánh mắt hắn nhìn về La Sát Phong cao ngất tận trời.
Từ lần Lãnh Vô Yên xấu hổ bỏ chạy thì nàng cũng chưa từng lộ diện lần nào nữa, đến tẩm cung của nàng cũng được thông báo chưởng môn không có ở đó.
- Lẽ nào sư tôn giận ta? Không phải chứ. Lần trước gặp mặt cũng vẫn còn tốt mà.
Lý Nhiên xoa cằm.
Trong tim cũng có hơi sợ hãi.
Lúc này có một nữ đệ tử nhanh chóng đi đến trước mặt hắn.
- Thánh Tử đại nhân.
- Vương chấp sự? Ngươi tìm ta có chuyện gì sao?
Lý Nhiên hỏi.
Vương chấp sự gật gật đầu, giơ tay rồi đưa ra một bức thư.
- Đây là chưởng môn bảo ta đưa cho ngươi trước khi đi.
- Thư?
Lý Nhiên ngây người một lúc rồi nhận lấy thư và hỏi:
- Ngoài cái này ra thì chưởng môn có nói đến cái gì khác không?
Vương chấp sự lắc đầu.
- Không có.
- Được rồi.
Đợi nàng ta rời đi thì Lý Nhiên mới mở bức thư ra, sau đó rót linh lực vào trong đó.
Giọng nói trong trẻo mà lạnh lùng của Lãnh Vô Yên vang lên bên tai hắn:
- Nhiên Nhi, bổn tọa phải đến Nam Cương rồi, có chuyện cần phải xử lý nên không thể tự mình tiễn ngươi được. Nhớ chú ý an toàn, về sớm một chút, đến lúc đó bổn tọa sẽ cho ngươi một bất ngờ… Nam tử hán đi ra ngoài cần học cách bảo vệ tốt bản thân, không được hái hoa ngắt cỏ, nếu không bổn tọa sẽ không để ý đến ngươi nữa… Nhớ kĩ mỗi ngày đều phải nhớ đến ta. Tướng, tướng công…
Giọng nói của nàng càng lúc càng nhỏ, đoạn cuối suýt chút nữa thì nghe không rõ rồi.
Thậm chí Lý Nhiên còn có thể tưởng tượng đến dáng vẻ xấu hổ của nàng khi viết bức thư này.
- Cái này ai chịu nổi được chứ! Lão tử bị bệnh tiểu đường mất!
Thập Vạn Đại Sơn.
Nơi này nằm ở vùng Cực Nam hạo thổ, quần sơn núi non trùng điệp, vùng khỉ ho cò gáy, không thiếu nhất chính là yêu ma tà quỷ.
Càng đi vào sâu bên trong, yêu ma đáng sợ lại càng nhiều.
Mảnh ác thổ này thậm chí bị liệt vào làm cấm địa của Nhân Tộc.
Cho dù là tiên trưởng tu vi cao thâm cũng chỉ dám đi dạo ở bên ngoài, không dám tùy tiện xâm nhập vào.
...
- Giết!
- Trận Ảnh Sát.U La Tâm Pháp!
- Cẩn thận sau lưng!
- Kết trận, mau kết trận!
Đoàn người U La điện vừa mới tiến vào phạm vi Thập Vạn Đại Sơn đã gặp phải công kích của yêu thú.
Đó là một con Hung Hổ có con ngươi màu sắc sặc sỡ, hình thể cao tráng như trâu, cặp răng nanh lớn trong miệng lòi ra khỏi miệng, cái đuôi múa may giống như roi thép.
Lợi Xỉ Hổ.
Thực lực tương đương với Luyện Khí Trung Hậu Kỳ.
Khác với hổ bình thường, chúng nó không đi một mình, ngược lại thích kết bè kết đội hơn.
Điều này đã tạo thành phiền phức rất lớn với đám người U La điện.
Bọn họ hợp lực giết ch.ết mấy con, tiếp đó bị đàn Hổ tách ra, dưới sự tấn công điên cuồng của yêu thú, tận lực chống đỡ.
Cách đó không xa, Lý Nhiên nằm trên phi kiếm, lười biếng ngáp một cái.
Hắn là người lĩnh đội, không phải bảo mẫu.
Tai nạn ồn ào ch.ết người phía trước, hắn vốn lười ra tay.
- A?
Trên chiến trường hỗn chiến, một thân ảnh nhỏ xinh hấp dẫn sự chú ý của hắn.
Chỉ thấy Lộc Hân Nhiên xuyên qua giữa yêu thú, thân ảnh nhanh như quỷ mị, tốc độ của Lợi Xỉ Hổ chậm chạp căn bản không chạm được nàng ta.
Trái lại mỗi một lần nàng ta tiến công đều lưu lại vết thương khủng bố trên người chúng nó.
Trong khoảng thời gian thở ba hơi đã dễ dàng giết ch.ết một con Yêu Hổ.
- Không tồi, trưởng thành hơn nhiều so với lúc trước.
Lý Nhiên âm thầm gật đầu.
Thiên phú chiến đấu của Lộc Hân Nhiên vẫn rất mạnh.
Nhưng tiệc vui chóng tàn.
Nhóm Yêu Hổ rất nhanh chú ý tới địch nhân khó giải quyết này, liệt nào vào đối tượng chiếu cố trọng điểm, năm con Yêu Hổ điên cuồng tru lên, đánh tới như che lấp mặt trời.
Nhất thời hai bên trái phải Lộc Hân Nhiên có chút khó xử.
Nàng ta hóa U Ảnh thành cái khiên, chặn công kích của bốn con Yêu Hổ, nhưng vẫn có một con đột phá phòng tuyến.
- Graoo!
Trong mắt màu đỏ tươi của Yêu Hổ tràn đầy tham lam, giương miệng to như chậu máu lao tới cắn xé, nước miếng tanh hôi gần như muốn rơi trên người nàng ta!
- Xong rồi!
Vẻ mặt Lộc Hân Nhiên hoảng sợ.
Lúc này đã không kịp dùng đạo pháp gì.
Trong nháy mắt ngay tại lúc miệng hổ cắn tới, trước mắt đột nhiên lóe lên, một thân ảnh cao ngất che trước người nàng ta.
- Đủ rồi, đến đây đi.
Theo thanh âm lạnh nhạt, trong nháy mắt Yêu Hổ nổ thành mưa máu đầy trời.
Cả người Lý Nhiên bao lấy ngân quang, giống như sao băng ban ngày, mang tất cả nhảy vào đàn yêu thú.
- Ngao ngao!
Cùng với tiếng gào thét thê thảm chói tai, chẳng qua chỉ trong thời gian ngắn, tất cả Yêu Hổ đều bị ngân quang xé rách.