Chương 11
Đến con cũng có 2 đứa luôn rồi :"(
Thấy đối phương nhìn chằm chằm màn hình máy tính của mình, Ngụy Diệp chỉ cảm thấy sấm sét đánh đùng đùng, trong lòng giống như có ngàn vạn con thảo nê mã chạy qua, rốt cuộc tên khốn này có biết cậu biết ID của đối phương hay không, tuy rằng hai người chưa từng giao lưu qua, nhưng rõ ràng cậu mới chỉ hỏi server của đối phương, hơn nữa còn nói mình không chơi Kiếm Tam…
(Thảo nê mã chắc ai cũng biết rồi khỏi chú thích ha =)))
Hảo hữu [Chỉ số IQ kun] của ngài logout.
A, giả vờ đây là acc của bạn cùng phòng được không! Hay là acc mình mới mua, đúng, vừa mới mua xong! Mẹ nó, ai mà tin chứ! Quá giả tạo rồi.
“Cái kia, cái kia…” Ngụy Diệp thật muốn khóc luôn…
“Uống nước.”
“Được, tôi uống nước! A, nước ngon quá!” Bàn tay Ngụy Diệp bưng chén còn run rẩy.
“Đừng run.” Cố Ân Sính tiến tới nắm lấy tay cậu, phòng ngừa cậu hất đổ nước xuống máy tính, “Không giải thích chút sao?” Nói xong, anh còn liếc mắt về phía Nhị thiếu Tàng Kiếm trên màn hình.
Đến rồi, Ngụy Diệp nghĩ nếu anh “vò đã mẻ lại sứt” thì tôi cũng không khách khí nữa!
(Nguyên văn là câu ngạn ngữ Phá quán tử phá suất, cùng nghĩa với câu “vò đã mẻ còn sứt”, ý chỉ người vô trách nhiệm, không cầu tiến.)
Hảo hữu [Logic kun] đã logout.
“Cái này, thực ra không phải tôi cố ý giấu anh.” Trong đầu cậu mau chóng suy nghĩ, ngoại trừ lí do báo thù tên khốn này còn ý tưởng nào khác không, mau nghĩ, mau nghĩ.
“Ừ?” Đặt cốc nước đã uống hết xuống, Cố Ân Sính ngồi bên giường, bình tĩnh chờ.
“Thực ra, tôi thích [Uông Đích Báo Ân]! Rất thích, nhưng cô ấy nói cô ấy có tình duyên rồi.” Bất đắc dĩ, Ngụy Diệp rống lớn.
“[Uông Đích Báo Ân]? Khụ.” Thảm rồi, lén lút đưa tay lên che miệng, Cố Ân Sính sắp nhịn không được bật cười.
“Đúng, chính là cô bạn gái [Uông Đích Báo Ân] của cậu, tôi nghe cô ấy nhắc đến cậu, thật sự rất tình cờ, nên…” Thật là một lý do hoàn hảo miễn chê. Ngụy Diệp yên lặng cho mình một ngàn like, đúng là thông minh mà! Phát hiện bạn thân của mình chính là bạn trai của người mình thích, họa có chăng thằng nào ngu mới nói ra!
“Vậy sao?”
“Sao cậu không tức giận?”
“Chúng tôi đâu có yêu nhau, nếu cậu thích cô ấy, có thể theo đuổi.” Nói xong còn dùng ánh mắt cổ vũ nhìn Ngụy Diệp.
Gì cơ? WTF, Ngụy Diệp sững sờ! Sao từ thú nhận tội lỗi lại thành cổ vũ anh em, đừng hiểu lầm, cứ mạnh dạn tiến lên, theo đuổi đi! Đây có phải là thiếp đây có ý, lang quân vô tình không? Đột nhiên muốn lên 818, nam thần của quần chúng không thích tình yêu hồng phấn, cam tâm làm bà mối cho người ta!
“Phải, vậy tôi phải cố gắng lên!” Lẽ nào thật sự phải theo đuổi em gái kia sao… Trong lòng Ngụy Diệp tự hỏi, đúng là đâm lao phải theo lao, suy nghĩ đến nát óc, hận không thể tự thắp hương cho mình, cầu mong mình có được cái ch.ết tử tế.
“Cố lên nha.” Nói xong, Cố Ân Sính vô cùng săn sóc bưng cốc nước đi, còn đóng cửa phòng lại.
Trong lòng đè nặng một đống, Ngụy Diệp ăn không thấy mùi vị gì, ngủ cũng không ngon, hơn nữa chịu DEBUFF của vết thương, cả ngày rúc trong phòng nên càng buồn chán hơn, không đúng, là rúc trong phòng ngủ của khách nhà tên khốn.
Cậu rất ngại khi phải làm phiền đối phương, nhưng chân cậu thực sự không thể lộn xộn, lần đầu tiên đối phương giúp cậu đi WC xấu hổ vô cùng! Tuy chỉ là nâng đỡ, thế nhưng tựa vào người đàn ông khác để đi tiểu… Ngụy Diệp nghĩ lại vẫn thấy có lẽ đường tiết niệu của cậu hỏng rồi. Hơn nữa khi xấu hổ, thân thể trở nên mẫn cảm, xúc cảm của đối phương…
Mẹ nó! Còn ai khổ hơn tôi không? Bị tên khốn kia tan học lập tức về nhà đỡ đi toilet, Ngụy Diệp phải may mắn lắm mới được mặc một cái quần ngủ dễ tuột!
Bôi thuốc không thể dính nước, tắm cũng không được tắm, nhưng khí trời tương đối khô ráo, đàn ông con trai dễ ra mồ hôi. Rơi vào đường cùng, Ngụy Diệp đành phải van xin tên khốn đặt một cái ghế trong phòng tắm. Cậu ngồi lên đó, dùng khăn ướt lau người. Thật ra cậu có thể vắt chân ra khỏi bồn tắm… Thế nhưng thứ nhất, đây không phải nhà mình, khó tránh khỏi cảm giác mất tự nhiên, thứ hai, tắm rửa xong, Ngụy Diệp không thể tự mình ra khỏi bồn tắm. Gọi tên khốn tới giúp, chẳng lẽ còn để anh ta ngắm mình đem chim đi dạo ở nơi tịch mịch sao?
Tựa ở sô pha nhìn tên khốn một mình dắt chó đi dạo, Ngụy Diệp bất giác cảm thấy muốn bùng nổ, nhất là khi Phiền Phức đi quấy rầy Long Nha.
Ban đêm, Phiền Phức nằm ngủ dưới giường Ngụy Diệp ngáy o o, rõ ràng đã nửa đêm rồi, nhưng ban ngày ở nhà, Ngụy Diệp ngủ quá nhiều nên giờ khó ngủ. Vết thương trên chân không thể động, càng nằm im lại càng thấy khó chịu, muốn lật người qua lại một phen.
Đã làm phiền tên khốn kia nhiều lắm rồi, cái người ta nợ mình đã xí xóa, hồi ức của hai ngày nay đọng lại, Ngụy Diệp phải thừa nhận tuy rằng bình thường người này hơi lười nhác, nhưng nói thiếu một điểm quan trọng, anh ta thực sự vô cùng đáng tin cậy!
Hay là sau này mở đoàn bớt chửi anh ta đi. Ngụy Diệp nhớ đến mọi người trong bang hội đã thay đổi xưng hô từ “Quân Dạ” sang “Husky ngu”, không khỏi len lén nở nụ cười.
“Rừ rừ.”
A, điện thoại di động? Ngụy Diệp vươn tay sờ soạn ở tủ đầu giường, với không tới, cậu lấy hai tay chống người ngồi dậy một chút, không ngờ vừa mới động, “A!”
“Bịch!”
“Gâu gâu gâu gâu!”
“Phiền Phức, im miệng.” Không ngờ bị chuột rút, trên đùi phải không bị thương truyền đến từng đợt đau đớn, chỉ vươn tay lấy điện thoại thôi lại ngã xuống người Phiền Phức, đừng đánh thức tên khốn kia nha. Nghĩ vậy, Ngụy Diệp vừa định đứng dậy xoa bóp cẳng chân đang chuột rút. Một động tác nhỏ lại khiến mắt cá chân trái đau hơn.
A, đau quá, mắt Ngụy Diệp ướt át. Ủa, ánh sáng đèn pin.
“Làm sao thế?”
Cậu đã đánh thức tên khốn mất rồi. Ngụy Diệp cắn răng không mở miệng, chỉ lắc đầu liên tục.
“Chuột rút sao?” Nói rồi Cố Ân Sính bắt đầu đè ép Ngụy Diệp.
Mẹ ơi, tư thế như vậy không ổn. Ngụy Diệp vừa định kháng nghị, nhưng lại phát hiện đối phương làm thế để đè chân trái bị thương của cậu, không cho cậu lộn xộn, ảnh hưởng tới vết thương.
“Tôi, không sao… Một lát nữa là ổn…” Ngụy Diệp hít sâu hai hơi, nhẹ nhàng lắc người, ý bảo Cố Ân Sính có thể buông tay.
Cảm thụ được sức nặng trên người đã dời đi, Ngụy Diệp vừa thấy dễ chịu, nào ngờ một đôi tay ấm áp bắt đầu ấn nhẹ trên cẳng chân cậu. Lòng bàn tay người kia phát ra nhiệt độ dịu dàng, xúc cảm lan tỏa, truyền thẳng tới đại não. Hai mắt cậu mơ hồ nhìn về phía trước, mơ hồ nhìn thấy được gương mặt chăm chú của Cố Ân Sính.
Rèm cửa sổ mỏng manh không che được ánh trăng phủ lên mặt anh, bóng mờ dưới mũi, lông mi cong cong, đôi môi khẽ nhếch, còn có tiếng tim đập thình thịch của cậu, từng nhịp, từng nhịp.
“Được rồi, tôi không sao rồi.” Mạnh mẽ rút chân ra khỏi lòng bàn tay anh, cả đầu Ngụy Diệp đều là câu hát: Sắc trăng đẹp như vậy, anh lại quá đỗi dịu dàng*.
(Lời bài hát Tai họa của ánh trăng – Trương Vũ.)
Hai người đều yên lặng trong đêm tối, bầu không khí lan tràn chút ngượng ngùng, chút sợ hai, nhiệt độ ấm áp còn sót lại nơi bị đối phương đụng chạm, đầu ngón tay còn vương vấn xúc cảm trên làn da nhẵn nhụi của đối phương, trong phòng chỉ còn tiếng hít thở của hai người tồn tại.
“Phiền Phức!” Khi thấy điện thoại của mình ở nơi nào, trái tim Ngụy Diệp tan nát, “Bỏ lưỡi của mày ra, đồ ch.ết tiệt, đấy không phải kẹo que!”
“Để tôi.” Ngăn cản Ngụy Diệp đang rít gào, Cố Ân Sính ngồi xổm xuống, tay trái vuốt ve cái đầu to của Phiền Phức, tay phải gãi cằm nó, gãi vài cái, Phiền Phức đã thoải mái nằm kêu hừ hừ, còn thu hút Long Nha ở phòng bên. Thấy Phiền Phức ngoan ngoãn nằm xuống, Cố Ân Sính mới lấy điện thoại dưới hai móng vuốt của nó ra.
“Tôi đi lau cho sạch.” Trên điện thoại còn lưu nước bọt của Phiền Phức, Ngụy Diệp nhìn tên khốn cầm trên tay mà còn thấy ghê ghê, lúc này lòng cậu đau như cắt. Chẳng khác gì bà xã bị Phiền Phức ɭϊếʍƈ! Được rồi, máy tính là vợ, điện thoại là bồ!
Lấy một cái khăn lau không dùng đến, Cố Ân Sính qua loa lau đi, điện thoại đột nhiên rung một cái, anh vô ý nhần vào nút khóa, màn hình sáng lên, mở khóa ra, nội dung tin nhắn hiện lên.
【Bác gái*: Tiểu Diệp Tử, tôi cãi nhau với anh ta, cậu an ủi tôi chút đi. 】
(Bác gái là Hồ Nhan Lưu Nguyệt ở chương 9 ý)
Người này, thật đúng là lười mà. Hôm nay bang hội cố định đi Đại Minh Cung, Ngụy Diệp ngại phiền phức, thẳng thắn ôm laptop ngồi trên sô pha, quay về phía bàn nhìn xem rốt cuộc thao tác của tên khốn kia thần thánh cỡ nào. Nhìn nửa ngày, Ngụy Diệp nghĩ không biết có phải do anh ta quá lười hay không. Có thể không nhảy ra sau sẽ không nhảy, có thể không trốn vòng tròn sẽ không trốn, ngay add-on cũng lười bật.
Bất đắc dĩ thừa dịp A Hoa gửi Phách Linh Nam Trụy cho anh trai cô ấy, Ngụy Diệp thẳng thắn giúp tên khốn mở add – on, super macro, còn kèm thêm mấy cái macro cài phím tắt, như vậy, tên khốn có thể chỉ cần nhấn mấy phím xung quanh. Quả nhiên, thả ngón tay nhấn kỹ năng, Cố Ân Sính không còn ch.ết nhiều như buổi trước, đám bạn còn khen anh vất vả rồi, gà vàng dạy dỗ anh thật tốt, thuận lợi kết thúc con đường hãm hại đoàn của anh hôm nay.
Người này bình thường toàn dắt chó đi dạo, mua cơm, PK gì đó vẫn rất chịu khó, Ngụy Diệp nhìn chằm chằm hình ảnh tên khốn buồn ngủ chiếu qua màn hình, trong lòng rất hiếu kỳ, buổi tối anh ta làm gì vậy? Ban ngày mệt mỏi như vậy, lẽ nào, he he he he, có phải là thích mơ tưởng tới Akiho Yoshizawa, để ngũ cô nương khổ cực một hồi.
(Akiho Yoshizawa: diễn viên JAV. Ngũ cô nương: năm ngón tay ngoan =)))
Thừa dịp hai người ở cùng nhau, Ngụy Diệp thẳng thắn gọi điện cho Lưu Nguyệt hôm qua nửa đêm còn cãi nhau với bạn trai, ba người lại cùng nhau nghe về nỗi khổ hôm thi đấu bóng rổ.
Đối với tần suất cãi nhau cùng bạn trai của Lưu Nguyệt, Ngụy Diệp cũng không biết nói gì. Mỗi lần cô cãi nhau đều tức không ngủ được, thời gian làm việc và nghỉ ngơi của cậu lại tương đối muộn, trước đây hai người thường tâm sự lúc nửa đêm, cũng tập thành thói quen an ủi cô sau khi cãi nhau, nghe cô càu nhàu một chút. Nhưng mà càng nghe lý do và quá trình cãi nhau của Lưu Nguyệt và bạn trai, Ngụy Diệp càng thấy mất hứng thú với tình yêu. Cậu muốn thấu hiểu một nửa của cuộc đời mình, chứ không phải nghi ngờ lẫn nhau, hẹp hòi tới mức ngay cả thông cảm cho người yêu cũng không làm được.
Mở mic chỉ huy hành động của 3 người, đột nhiên phòng sát vách truyền đến tiếng hai con chó đùa giỡn, Cố Ân Sính phải đứng lên xem sao, nhìn Quân gia đứng bất động trên bàn, Ngụy Diệp đột nhiên nổi hứng đùa.
[Bang hội] [Diệp Khanh]: [Diệp Khanh] thành công đánh ch.ết [Quân Dạ].
[Bang hội] [Quân Dạ]: Ta bị [Diệp Khanh] tàn nhẫn sát hại ở Trường An.
[Bang hội] [Diệp Khanh]: [Diệp Khanh] thành công đánh ch.ết [Quân Dạ].
[Bang hội] [Quân Dạ]: Ta bị [Diệp Khanh] tàn nhẫn sát hại ở Trường An.
[Bang hội] [Khu Cước Tú]: Ai nha… Yêu nhau nên giết nhau!
[Bang hội] [Cẩu Đản]: Không ngờ là Quân gia ch.ết, thật không khoa học!
[Bang hội] [Diệp Khanh]: He he he he.
Trong lòng cậu cười thầm, trộm nghĩ rõ ràng là tranh thủ ra tay, nhưng còn lâu tôi mới nói cho các người. Nghe thấy tiếng sủa nhỏ dần, Ngụy Diệp vội vàng thao tác, muốn spam cho hai câu kia trôi đi, sau đó giả vờ như chưa từng xảy ra chuyện gì. Nào ngờ cậu bấm nhầm phím “Bắt đầu”. Cậu tưởng bấm ở trong game, không ngờ là YY. Ngụy Diệp liếc mắt khinh thường, vừa định mở lại màn hình trò chơi, chợt phát hiện YY của tên khốn có gì đó không ổn.
Vì sao chúng ta đánh 33, nhưng thanh âm của Lưu Nguyệt lại bị tắt tiếng!
==================
Macro bạn chiếp vàng cài cho husky chắc là macro môn phái, hiểu đơn giản là cài cái macro này xong vào game chỉ cần thiết lập 1 cái lệnh bằng phím tắt (thường là số 1) rồi vào game chỉ cần bấm như điên cái phím đó là tự động nhân vật dồn damage đánh quái. Cái này rất có ích cho mấy thím không rành skill môn phái, không biết ra combo skill như thế nào thì damage to, nên xài cái này.
Ps: Pvp mà xài auto đánh này là ch.ết =))