Chương 12
Không biết vì sao, Ngụy Diệp vô thức không hỏi chuyện Cố Ân Sính tắt tiếng Lưu Nguyệt trên YY.
“Tự mình đa tình gì đó thật là phiền phức.” Ngụy Diệp nhìn Phiền Phức vẫn chăm chỉ đi quấy rối Long Nha, dù sao tên khốn này cũng là một người bạn tốt của cậu, tuy rằng chẳng mấy khi trò chuyện, nhưng quan hệ của hai người thực sự rất tốt, không cần dùng nhiều ngôn ngữ, chỉ một ánh mắt cũng có thể đọc được suy nghĩ của đối phương, chính là ánh mắt đồng đội trao nhau khi cùng thi đấu nha.
Nghe tiếng máy giặt truyền ra từ nhà tắm, cậu tưởng tượng tới bộ dạng cao lớn của Cố Ân Sính phải giặt qυầи ɭót cho cậu, he he. Hẳn là tên khốn kia cũng nghĩ vậy, không biết anh ta nghĩ gì về quần của mình… Ha ha, Ngụy Diệp, mày là đàn bà à? Ngụy Diệp tàn nhẫn thầm xỉ vả bản thân, miễn cho mình lại tiếp tục lo được lo mất.
Được rồi, vẫn cứ cảm thấy hôm nay thiếu thiếu cái gì, Ngụy Diệp mở điện thoại ra xem lịch, chuyện gì nhỉ? Không có bài tập, không có kỳ thi, không phải sinh nhật ai.
Theo thói quen mở đăng nhập wechat, Ngụy Diệp nhìn tin nhắn chưa đọc, account của trường gửi tin Express tới, chúc mừng học viện Công nghệ thông tin trường ta giành được giải nhất toàn quốc… Đúng rồi, Ngụy Diệp vỗ đầu, hôm nay là ngày trạch nam xuống tàu! Nhìn đồng hồ, đã tám giờ rồi! Xong đời rồi, cậu đâu thể dẫn Phiền Phức tới đón hắn được, tên trạch nam kia về nhà mà không thấy con trai hắn, nhất định sẽ ăn thịt cậu!
Vội vàng gọi một cuộc điện thoại cho trạch nam, đối phương nghe máy ngay lập tức. Thấy tiếng hắn, Ngụy Diệp may mà đã phản ứng kịp, không để hắn hóa thân thành khủng long bạo chúa phun lửa.
“Anh, chúc mừng anh chiến thắng!” Ngụy Diệp thử thăm dò một chút.
“Không có gì, Tiểu Ngụy Tử.” Trạch nam nghe đến đây, vui vẻ hớn hở nói, “Con anh có khỏe không?”
“Khỏe, vô cùng khỏe, mỗi ngày đều ăn đầy đủ, thân thể béo tốt, một phát tăng 5 cân…”
“Vậy là tốt rồi, nhưng mà… Chú để con anh cho ai dắt vậy!”
Xong đời rồi, Ngụy Diệp có thể tưởng tượng tâm tình lúc này của trạch nam, giao con trai bảo bối yêu bằng cả trái tim hắn cho người khác, hắn ở bên ngoài cố gắng làm việc, kết quả về nhà đều không thấy con trai cùng người anh em đâu, trong nhà cũng không có dấu vết ở lại… Không, cảnh tượng trong nhà giống như chạy nạn chiến tranh, gian phòng của hắn lộn xộn kinh khủng, Phiền Phức còn vẽ “địa đồ” trên giường hắn…
“Anh, anh tới tòa số 3 khu nhà cũ đi, em nói chuyện trực tiếp với anh.” Thực sự là mấy hôm nay nhàn rỗi đến ngu người rồi, cũng nên về nhà, Ngụy Diệp thầm nghĩ, dù sao cậu cũng làm phiền tên khốn 4 ngày rồi.
“Vậy là Tiểu Ngụy Tử, chú bị thương à?” Kể lại đại khái câu chuyện cho trạch nam, hắn bình tĩnh ngoài ý muốn, cảm giác yên bình, dịu dàng này chẳng giống Lý Cảnh Lâm chút nào. Hắn nhớ tới người đàn ông mở cửa cho mình, mở miệng nói: “Cố Ân Sính cũng không tệ, có thể thu lưu chú, giúp đỡ chú, anh thấy cậu ta chăm sóc con anh cũng rất tốt, nhưng mà cậu ta có phần hơi… Quên đi.” Lấy tay đẩy mắt kính, trạch nam nhìn vẻ mặt ngốc nghếch đáng yêu của Tiểu Ngụy Tử, đột nhiên không biết nói thành lời thế nào.
“Anh đưa Phiền Phức về, chú thì sao? Anh đã thi xong trận chung kết rồi, không có chương trình học hay bài tập gì, chú về nhà, anh cũng có thể chăm sóc chú.” Ánh mắt thật hung dữ, chậc chậc, trạch nam càng ngày càng cảm thấy trực giác của mình chính xác.
“Em cũng về nhà.” Ngụy Diệp cố gắng đứng dậy nhảy về phòng ngủ dọn đồ, vừa đứng lên đã bị Cố Ân Sính ôm trở lại sô pha.
“Cẩn thận chút, đừng nhảy lung tung.” Ánh mắt của tên khốn như đang nói rằng ‘cậu còn nhảy loạn, tôi sẽ ôm cậu đây’.
“Tiểu Ngụy Tử, chân của chú còn chưa khỏi, hay là thế này, chú ở thêm một đêm nữa đi, hôm nay anh về nhà dọn nhà, sáng sớm mai sẽ đến đón chú.” Trạch nam dắt Phiền Phức, chuẩn bị đưa con trai đi, tạm biết người bạn mới quen Long Nha, để tránh con trai thấy sắc quên cha. “Đúng rồi, anh vẫn muốn hỏi chú, chú vẫn luôn nhảy tới nhảy lui như thế sao? Ngày mai có cần anh tới trạm xá mượn gậy chống không?’
Gậy? Ngụy Diệp đột nhiên phản ứng, sao cậu lại không nghĩ ra trên thế giới này vẫn còn một thứ tên là gậy chống nhỉ? Cậu chỉ bị thương một chân thôi, hoàn toàn có thể dùng gậy chống mà! Việc mấy ngày nay toàn bị tên khốn ôm tới ôm lui, thực ra có thể bỏ bớt mà! Đúng là trong trạm xá có gậy, cậu đúng là quá ngu rồi! Sao cậu chưa từng nghĩ tới cái này chứ?
Đúng là ngốc, nhìn đôi mắt nhỏ ngây ngẩn vì kinh ngạc của Ngụy Diệp, Cố Ân Sính nghĩ, anh sao có thể để cái thứ gậy chống xuất hiện ở đây chứ? Nhưng mà cha của Phiền Phức đúng là phiền phực, bình thường ẩn mình dưới bộ dạng trạch nam lôi thôi, không ngờ nhạy cảm như vậy.
“A, đã về nhà!” Sáng sớm hôm sau, từ chối cho tên khốn tiễn tới tận cửa, Ngụy Diệp dưới sự trở giúp của gậy chống đã trở về đến ổ gà! Quan sát hoàn cảnh ổ gà một chút, vẫn có cảm giác bẩn bẩn, lộn xộn quen thuộc!
Vì sao cùng là chó, cảm giác lông của Long Nha rụng lại khác lông của Phiền Phức? Thấy trạch nam cả người toàn lông chó, Ngụy Diệp vô cùng thương nhớ con Long Nha cao quý lạnh lùng kia, chẳng lẽ người ta nói vật nuôi tùy tính cách của chủ là thật sao?
“Tiểu Ngụy Tử.”
“Gì?” Ngụy Diệp vừa cúi đầu vừa phát hiện ngay cả Phiền Phức cũng ngồi nghiêm chỉnh, tư thế này giống như cuộc họp ba bên vậy!
“Chú còn nhớ chuyện năm đó anh nhờ chú không?”
Nháy mắt mấy cái, ý Ngụy Diệp là anh từng nhờ em cái gì?
“Chú quên rồi à? Chuyện chú với anh đã nói lúc chú chuyển server đó!”
Không gian trở nên đen xì! Mau nghĩ, tốc độ còn nhanh hơn một cái chớp mắt, Ngụy Diệp tỉ mỉ nhớ lại mỗi cuộc đối thoại không bình thường với trạch nam.
“Quên đi… Chắc là chú quên mất chuyện thất tình rồi.”
Đúng rồi, minh thất tình, Ngụy Diệp nghĩ, ha ha, thiếu chút nữa đã quên. Khi đó, Ngụy Diệp nhớ trạch nam từng nói chuyện dịu dàng với cậu, cậu còn yên lặng nôn mửa trong lòng, giảng giải nửa ngày chỉ vì muốn cậu làm người giám sát mấy tên đàn ông đến gần em gái hắn…
“Em không quên đâu. Anh, em không phát hiện ra bất cứ thằng ch.ết tiệt nào tới gần em gái anh!”
“Cẩu Đản với Đoạn Trường Thương thì sao? Anh thấy em gái anh còn nói chuyện với một người tên là Tiểu Xuyến Tử. Em gái anh lớn rồi, cái gì cũng không chịu nói với anh trai. Phiền Phức, cha chỉ có mình con thôi.”
“Gâu gâu gâu~~~~” Phiền Phức kích động nhảy lên người cha nó, thiếu chút nữa ép cha nó phọt máu.
Đây chính là khóc ròng sao, Ngụy Diệp nhìn một người một chó bắt đầu quấy rối, vội vàng giải thích: “Cẩu Đản với Tiểu Xuyến Tử mới là tình yêu chân chính. Đoạn Trường Thương là ngựa tốt sẽ không ăn cỏ ở gần hang (nhái theo câu “thỏ không ăn cỏ gần hang”), hơn nữa hắn chỉ yêu Lí Phi Sa của hắn thôi. Về phần nói chuyện phiếm… Đúng rồi, Tiểu Xuyến Tử là người cày thuê, em gái anh nói chuyện với hắn chỉ vì để giúp Hoa Sơn Hỉ Dương Dương…!”
(Gà vàng, thì ra anh ship Cẩu Đản với Tiểu Xuyến Tử à =))
“Ừ, ừ, Tiểu Ngụy Tử, tiếp tục đi.” Trạch Nam đột nhiên nhìn Ngụy Diệp bị đứng đờ.
“Anh, em hỏi anh chuyện này.
“Chuẩn tấu.”
“Hoa Sơn Hỉ Dương Dương là acc của anh sao?”
“Đúng thế, sao vậy?’
“Vậy anh có từng log acc đó không?”
“Có chứ, lần trước chúng ta tỷ thí chính là anh log acc XD~ Em gái anh nói em muốn tỷ thí với anh nên anh mới lên~” Sát khí! Trạch nam khẩn cấp giơ Phiền Phức ra chắn trước ngực.
“Tiểu Ngụy Tử, chú không sao chứ? Không có việc gì thì anh đi chơi game đây. Be he he.” Chuồn gấp.
Từ ngày đó trở đi, bạn trẻ Lí Cảnh Lâm khoác áo [Hoa Sơn Hỉ Dương Dương] login. Một tên cuồng em gái tới cùng cực login chỉ làm hai việc. Một là toàn bộ thời gian có em gái đều dùng để giám sát chặt chẽ em gái. Hai, toàn bộ thời gian không có em gái đều dùng để tới Côn Lôn giết người. Nhìn bang hội liên tục nảy ra thông báo giết người, kêu gọi đầu hàng, Ngụy Diệp không muốn thừa nhận cũng không được, kỹ thuật PVP của người này rất tuyệt.
Mà bạn trẻ A Hoa đối với hành vi theo sát điên cuồng của anh trai, lúc đầu còn có thể tha thứ vì hai anh em đã lâu không gặp, nhưng sau đó trực tiếp chuyển thành chiến tranh anh em. A Hoa nghĩ, em đã học năm nhất đại học rồi, anh còn gấp gáp giám sát như vậy, em yêu đương kiểu gì? Mà anh trai thì kiên trì nói bên cạnh em toàn thằng cặn bã, sao có thể để chúng nó dòm ngó em gái bảo bối của ông? Vì vậy, cãi nhau ầm ĩ!
Sau đó A Hoa giận anh trai, ở trong game tìm một tình duyên. Hơn nữa tình duyên này cũng là một đạo trưởng.
Hai người quen biết đã lâu, ban đầu vì A Hoa tới Không Vụ Phong ở Thuần Dương kiếm trang sức, thấy một Thuần Dương bé nhỏ hơn cấp 30 cũng đang ra ra vào vào phó bản, [Đoạn Đạo Trưởng]. Nhìn cái tên này, A Hoa cũng không nghĩ nhiều, nhưng có chút để ý tới. Sau đó, cô lại tới Thất Tú, không ngờ acc này đã hơn cấp 70, tới đánh Anh Hùng Đảo Vô Diệm. Trang bị tím trên người đều đỏ, A Hoa thẳng thắn thêm tổ đội, đưa thuốc x vô dụng với mình cho hắn, bắt đầu liên tục đọc Khoái Tuyết.
Đánh cho đến khi thể lực của cô về 0, hai người thêm bạn tốt nhau, nhưng cũng không có liên hệ gì nữa. Không ngờ sau đó, A Hoa tìm đoàn ngoài đi đánh Chiến Bảo 25, đụng phải đạo trưởng, ra vũ khí buff Hoa, A Hoa mới 9w, không ngờ đạo trưởng tự nhiên nói.
[Đoàn đội] [Đoạn Đạo Trưởng]: [Khí Trì Hoa] cho cô ấy.
Nói không cảm động là không có khả năng. Một cô gái đang tuổi dậy thì như A Hoa sao có thể không ảo tưởng một phen? Nhưng mà sau đó, A Hoa vẫn mượn tiền A Tú trả cho đạo trưởng. Đạo trưởng cũng không dây dưa, nhưng còn mơ hồ biểu thị ý muốn lần sau cùng nhau đánh phó bản tiếp.
Nếu không vì Lý Cảnh Lâm ra giám sát tuyệt đường lấy chồng, sợ rằng A Hoa với đạo trưởng cũng không phát triển tiếp được. A Hoa phân biệt rõ ràng mạng và đời thực, cô trò chuyện với đạo trưởng, chụp hình cũng rất đẹp, nhưng một người không biết mặt chỉ quen qua mạng, sao có thể yêu nhau? Đến lúc đó nếu như chia tay, mình vẫn rất khổ sở.
Nếu như không phải vì giận anh trai, vào ngày cá tháng tư, đạo trưởng thổ lộ đùa, cô sẽ không đáp ứng. A Hoa trút giận với bạn tri kỉ A Tú, nhưng ai biết được chuyện này lại phát triển như vậy!
“Anh, anh đang làm gì?” Ngụy Diệp nghe A Hoa sợ anh trai gây chuyện gì đó mà xin cậu ra xem, mở cửa phòng trạch nam. Quả nhiên, Ngụy Diệp thấy mười ngón tay hắn lướt nhanh trên bàn phím, cãi nhau gì đó chẳng ảnh hưởng tới tâm trạng hắn.
“Có một thằng nhóc dám khiêu chiến với sức mạnh của anh ở học viện Công nghệ thông tin.”
“Thì sao?” Đây là đang lập trình sao? Ngụy Diệp nhìn màn hình của trạch nam, một đẳng cấp rất xa vời.
“Anh đang hack máy tính của nó.”
“Hả?!” Ngụy Diệp sợ ngây người.
“Anh cũng tiện thể hack máy tính của thằng lần trước bắt nạt chú em, chậc chậc, để tìm được thằng đó cũng mất không ít thời gian, nhưng mà đám con gái cung cấp đầu mối rất hữu hiệu.” Mắt hắn không chuyển, tiếp tục gõ phím.
“Hơn nữa, anh còn dùng máy tính của nó làm thế mạng, nếu như anh bị tấn công lại, máy tính của thằng đó sẽ sập lần nữa.”
“Cảm ơn anh…” Lần đầu tiên Ngụy Diệp nghĩ hóa ra trạch nam giỏi như vậy.
“Cuối cùng cũng hack được, Tiểu Kỳ Tử, mày cứ chờ toàn bộ phim Aoi Sora của mày mất sạch đi! Không ngờ thằng này lớn rồi còn xem “Gintama”, mẹ nó, còn chơi Kiếm Tam. A, tìm được rồi, file nhạc của Hatsune Miku, xóa xóa!”
Ấu trĩ vậy… Nói cứ như anh không xem Gintama ấy… Lười mắng thêm nữa, Ngụy Diệp yên lặng đóng cửa lại, trở về báo bình an cho A Hoa.
Tất cả đều bình an, anh trai cậu còn đang bận chơi gay.
============================
Phim Aoi Sora là phim AV đó nha =)) Còn Gintama với Hatsune Miku chắc ai cũng biết =))
Chương này hổng có gì chú thích hết hihi 6a92cfbfjw esr gcysr j204b03it m