Chương 5-5
Bàn tay Trinh Lượng sắt se gầy guộc, mu bàn tay nổi lên những gân xanh tròn, khuôn mặt và thân hình bà thanh tao mảnh khảnh, nhưng đôi bàn tay lại tang thương, như một cá tính vừa ẩn náu vừa quá khích. Xa rời nhân thế, mải miết dệt vải, gian nan lưu lạc. Cô thấy lòng trào lên sợ hãi. Dung nhan, tâm trí, tư duy, ý thức của con người trước mặt cô đây đang sa sút, bà đã không còn là Trinh Lượng mạnh mẽ chuyên tâm phớt lờ thực tế ngày nào. Ba đang biến thành một phụ nữ yếu đuối buông xuôi không thể tự bứt mình ra khỏi vọng tưởng. Nhưng có lẽ, con người khi trước chi là ảo ảnh mà bà kiên quyết bắt mình nhập vào, còn con người sau này mới là chân tướng bà chưa từng nhận biết, cuối cùng đã đến lúc phải đối mặt và bóc trần.
Yêu một người, suy đến cùng là yêu bản thân. Vì thế mới đâm ra thù ghét bản thân, rơi vào tình cảnh tự tranh đấu. Trinh Lượng đang rút lui, rút về vị trí còn nhỏ bé yếu đuối hơn cả cô. Vậy thì, cô muốn một phụ nữ trưởng thành sống hết mình cho tình ái nhưng bươu đầu mẻ trán tan xương nát thịt, hay muốn một người mẹ đơn thuần cầm chân trong nhà lặng lẽ dệt vải, phôi phai và già đi.
Yêu khiến chúng ta thức tỉnh và tái sinh ư? Yêu là ảo giác, là vọng tưởng ư? Nó tạo nên sự hoàn chỉnh, hay hủy hoại? Là tiêu diệt, hay cứu rỗi? Là mục đích, hay phương tiện? Mối quan hệ người lớn mà cô chứng kiến chẳng khác nào mê cung, che giấu những con đường và ngả rẽ khúc khuỷu sâu tối. Có lẽ phải mất rất nhiều thời gian mới khơi được lối vào, mới đủ dũng khí thăm dò và tìm hiểu. Yêu nhau, khiến người ta khám phá ra bản thân chân thực, đồng thời kết dính đau khổ và vui vẻ lại với nhau. Bây giờ cô đã biết, nếu không dai dẳng yêu đương, quan hệ giữa người với người sẽ càng thêm lỏng lẻo.
Cô mới mười lăm tuổi. Đi học tan học cùng Nhất Đồng, đến hiệu sách, ăn kem, xem phim, đạp xe quanh hồ, chơi bời tếu táo. Nhất Đồng hết sức cưng chiều cô, cô thì hờ hững về tình cảm, nhưng mặc sức sai bảo cậu. Họ không cãi nhau. Cậu chưa một lần yêu cầu, chỉ lo thỏa mãn các đòi hỏi của cô. Cô không yêu Nhất Đồng, cũng không cần tình yêu. Cô chỉ cần bầu bạn, sẵn sàng cùng cô tiêu khiển giết thời gian.
Nhất Đồng nói chuyện với cô, rằng, những việc mẹ em làm, bét ra cũng đủ giành được một cái giải thưởng, dạng như bảo tồn văn hóa dân gian chẳng hạn. Anh thấy tài lắm.
Mẹ dệt vải không phải vì giải thưởng.
Sau này em có nhờ mẹ dạy dệt vải không?
Không đâu.
Vì sao?
Không biết.
Cô nhấm nhẳng nói, vẻ sốt ruột. Ngoài cái tật đặt câu hỏi nhạt nhẽo, cậu còn thường xuyên không hiểu được câu trả lời của cô, về sau cô không hơi sức đâu mất công tìm cách giải đáp cho cậu nữa. Ở bên một người bạn nhu nhược, đầu óc người ta cũng sẽ ngu độn dần đi vì thói quen lười biếng. Trên đời rất ít người sở hữu nguồn năng lượng nguyên sơ và tự nhiên như Cầm Dược, ông được yêu thích cũng phải thôi. Cô và Trinh Lượng đều hiểu, cơ hội như thế chỉ đến một lần. Nếu không có cách nào liên minh với nhau, ông không thể tìm được ai như cô và Trinh Lượng nữa. Mà cô và Trinh Lượng cũng vậy.
Tình cờ chạm mặt Cầm Dược ở quán trà bên hồ. Ông mặc sơ mi mỏng xốp màu lam nhạt, quần dài kẻ ca rô nhỏ, dép lê xỏ ngón, dáng vẻ ung dung tự nhiên như thường. Tóc hơi rối, mặt mày xanh xao như thể cả đêm chưa ngủ, thần sắc mệt mỏi. Người đàn bà ăn bận diêm dúa đi sau ông có lẽ cũng vừa ngủ dậy, chiều rồi mới ra đường ăn bữa đầu tiên trong ngày. Lạ lùng thay cho người đàn ông này, lúc ở bên Trinh Lượng thì không mảy may dung tục, đến với gái phong trần lại nhiễm vẻ hoang dã và buông thả y như cô ta. Ở ông ẩn giấu tố chất và hình thái của đủ mọi tầng lớp, bất cứ lúc nào cũng vận dụng được để phối hợp với đối phương.
Cô cố ý đứng ì ra, chắn đường ông. Trông thấy cô, mắt ông ánh lên nét cười quen thuộc.
Ông lại tìm được một người đàn bà ưa thích rồi đấy à, cô khiêu khích.
Tôi đâu có tìm, bọn họ quanh quẩn suốt ấy mà.
Ông không nhớ Trinh Lượng ư?
Nhớ cũng làm được gì đâu. Nếu cô ấy không chịu thỏa hiệp, cứ cố chấp những chuyện lông gà vỏ tỏi thì chúng tôi không thể nào tiến xa được.
Suy nghĩ của ông quan trọng như thế à? Nếu ông yêu Trinh Lượng, vì sao không thể từ bỏ và hi sinh đôi chút.
Không phải vấn đề hi sinh hay quan trọng. Tín Đắc à, trong tình yêu nhất định phải có tự do, thiếu vắng tự do thì chẳng có tiền đồ nào cho các mối quan hệ cả. Con người không biết phục tùng ai đâu. Yêu nhau nhường nào cũng không đồng nghĩa với việc tuân theo ý chí của nhau.
Cô chẳng muốn tranh luận với ông nữa. Không ai khuất phục và chiếm hữu con người này được. Cuối cùng họ sẽ chỉ giữ được ông trong kí ức mình mà thôi.
Cô hỏi, tối nay có thể dẫn em ra ngoài ăn cơm không. Ông và Trinh Lượng chiến tranh lạnh, nên đã rất lâu rồi em không được lên núi Thanh Viễn.
Được chứ, ông nói. Tôi nhớ hai người lắm, Tín Đắc. Tôi là một gã nghèo kiết xác, nhiều khi chỉ biết vô vọng nhìn những thứ nằm ngoài tầm tay. Cho dù thứ đó quý báu tốt đẹp đến đâu đi nữa, không với tới tức là vô kế khả thi thôi. Tôi chỉ còn cách thuyết phục bản thân cam chịu.