- Chương 1-1: Mở đầu
- Chương 1-2: Kỳ chiếu thư tín và sáng tác (1)
- Chương 1-3: Kỳ chiếu thư tín và sáng tác (2)
- Chương 2-1: Khánh trường chim trắng (1)
- Chương 2-2: Khánh trường chim trắng (2)
- Chương 2-3: Khánh trường chim trắng (3)
- Chương 3-1: Tín đắc nguyệt sơn mai chi (1)
- Chương 3-2: Tín đắc nguyệt sơn mai chi (2)
- Chương 4-1: Khánh trường một cây cầu tiêu tan (1)
- Chương 4-2: Khánh trường một cây cầu tiêu tan (2)
- Chương 4-3
- Chương 5-1
- Chương 5-2
- Chương 5-3
- Chương 5-4
- Chương 5-5
- Chương 5-6
- Chương 5-7
- Chương 6-1: Khanh Trường thắp đuốc chơi đêm
- Chương 6-2
- Chương 6-3
- Chương 6-4
- Chương 6-5
- Chương 6-6
- Chương 6-7
- Chương 6-8
- Chương 6-9
- Chương 7-1: Khanh Trường, xé lớp vải nhung
- Chương 7-2
- Chương 7-3
- Chương 7-4
- Chương 7-5
- Chương 7-6
- Chương 7-7
- Chương 7-8
- Chương 7-9
- Chương 7-10
- Chương 7-11
- Chương 7-12
- Chương 7-13
- Chương 7-14
- Chương 7-15
- Chương 7-16
- Chương 8-1: Tín Đắc - Bay đêm và sách
- Chương 8-2
- Chương 8-3
- Chương 8-4
- Chương 8-5
- Chương 8-6
- Chương 8-7
- Chương 8-8
- Chương 8-9
- Chương 8-10
- Chương 9-1: Khánh Trường - Yêu là ảo giác thẳm sầu
- Chương 9-2
- Chương 9-3
- Chương 9-4
- Chương 9-5
- Chương 9-6
- Chương 9-7
- Chương 9-8
- Chương 9-9
- Chương 9-10
- Chương 9-11
- Chương 9-12
- Chương 9-13
- Chương 10-1: Tín Đắc - Sự tồn tại vô hình
- Chương 10-2
- Chương 10-3
- Chương 10-4
- Chương 10-5
- Chương 10-6
- Chương 10-7
- Chương 10-8
- Chương 10-9
- Chương 10-10
- Chương 10-11
- Chương 10-12
- Chương 11-1: Khánh Trường - Vẻ đẹp lúc này ở đây
- Chương 11-2
- Chương 11-3
- Chương 11-4
- Chương 11-5
- Chương 11-6
- Chương 11-7
- Chương 11-8
- Chương 11-9
- Chương 11-10
- Chương 11-11
- Chương 11-12
- Chương 11-13
- Chương 11-14
- Chương 11-15
- Chương 11-16
- Chương 11-17
- Chương 12-1: Kỳ Chiếu - Cô Đảo
- Chương 12-2
- Chương 12-3
- Chương 12-4
- Chương 12-5
Thể loại: Tiểu thuyết
Một người phụ nữ tha hương đang hoài niệm về thế giới thực, một cô gái đang mang trong mình những tưởng tượng hư ảo. Hai con người sống ở hai không gian xa lạ, sinh sống tại những nơi khác biệt và chẳng hề biết đến sự tồn tại của nhau. Nhưng rồi lại lần lượt bước qua cuốn sách này để rồi hội ngộ trên ngòi bút của người đàn bà viết.
Sau lưng họ là tiếng mưa chạm xuống biển khơi. Là cây cầu cổ xưa đã tiêu tan cùng phong hoa thời đại cũ. Là cả những người đàn ông không nên yêu nhưng đã án ngữ ở một chỗ vĩnh hằng trong tâm hồn họ.
Họ đẩy lại hết, băng mình vào những chuyến đi xa. Mỗi điểm đến mới là một cánh cửa dẫn họ lại gần với nội tâm, với sự nhận biết bản thân, với nguồn cội khai sinh… Đi và soi lại mình trong thế giới, cũng soi cả thế giới bằng tâm hồn mình.
Những chuyến di chuyển vật chất của họ, bởi vậy cũng chính là cuộc du hành của tâm tưởng.
Những năm gần đây An Ni Bảo Bối sáng tác đã thưa đi, nhưng tinh thần về viết và đi của cô vẫn quán xuyến như nhất trong từng tác phẩm. Vẫn những mối tình và trắc trở của cuộc sống thành đô. Những đàn ông đàn bà cô đơn và khao khát. Những dục vọng phải đánh đổi và trả giá. Những linh hồn vừa tỉnh táo vừa đa cảm. Cùng những bất an không nơi xoa dịu. Đi để tìm kiếm. Viết để chiêm nghiệm. Trang sách để sẻ chia, không kêu gọi, nổi loạn, nhưng vẫn thẳm sâu, nhẹ nhàng, đằm thắm…
Xuân yến. Có lẽ, sau những hành trình tìm kiếm và lãng quên, một bữa tiệc mùa xuân là cần thiết, hầu thanh tẩy những bụi bặm tổn thương.