Chương 10-12
Lần cuối cùng, cô gửi thư điện tử cho nhà văn:
Có một số nơi, không muốn đi nữa, giống như có một số người, không gặp được nữa. Không phải tại người ta biến mất hay không thể tới tận nơi, mà là trong kí ức, nơi ấy đã trở thành dấu hiệu của chấm dứt. Nó đóng gói quá khứ và lịch sử. Nếu thử vén một góc nhỏ lên, xé rách ra, dốc hết nội tạng bên trong, người ta sẽ kinh hãi. Đây là một điều cấm kị, nên từ bỏ là tốt nhất. Giống như một dạng niêm phong. Cùng lúc ch.ết đi, là cơ hội sống đời mãi mãi.
Bởi thế, Xuân Mai diệt vong làm ý muốn tìm kiếm nguồn gốc lại hồi sinh một cách mạnh mẽ trong tôi. Tôi rời khỏi châu Úc, vẫn làʍ ȶìиɦ nguyện viên, theo một nhóm nghiên cứu nhân loại học tiến sâu vào vùng núi nằm giữa biên giới Nepal và miền Nam Tây Tạng. Ở trong hẻm núi cao hơn mực nước biển đến cả ba ngàn mét, có một quần thể người Bottiaei(*). Tôi tr.a tài liệu mới biết, giữa họ và những người Xuân Mai đã biến mất trong trận động đất năm xưa có mối quan hệ huyết thống xa xôi mà bí ẩn.
(*) Một dân tộc cổ phân bố ở Macedonia trước Công nguyên, giờ đã diệt vong, cũng không để lại nhiều dữ liệu.
Theo nhóm nghiên cứu đi dọc bờ sông nở đầy hoa đỗ quyên, xuyên qua giữa các ngọn núi phủ tuyết trắng của dãy Hy Mã Lạp Sơn, sang mé bên kia, đến một thôn làng chắc hẳn ở nơi cao nhất và sống tách biệt nhất với thế giới.
Lưu lại ngôi làng một tháng. Khí hậu trong hẻm núi này biến đổi khôn lường, nắng thiêu đốt làn da, gió quất và mưa đá thường thình lình ập đến, lúc nào cũng có thể sụt đất và lở tuyết. Nhưng tôi cảm thấy mình rất gần gũi với phong tục sinh hoạt, địa lý và khí hậu nơi đây. Hòa nhập vào cuộc sống của họ, cùng rang, nghiền đại mạch, ủ bia, rẫy cỏ ngoài đồng, dệt quần áo, vắt sữa, làm phô mai, tham gia nghi thức trừ tà, chúc mừng và tế tự. Hát trên sân thượng, đắp chăn lông bò Tây Tạng mà ngủ dưới trăng.
Trên khuôn mặt họ, tôi trông thấy đường nét của chính mình. Cảm thấy muôn sự vạn vật trên thế gian thuộc cùng một thể, không có gì khác biệt. Mỗi cá thể nhỏ nhoi là một phần tử trong hệ thống bí ẩn vô hình của vũ trụ. Nơi đâu cũng là chốn quay về. Người nào cũng có quan hệ huyết thống với mình. Tôi đã thích nghi với nơi chốn không có việc gì làm và thời gian chậm trôi, nơi cư dân đặc biệt chú trọng cảm nhận của từng khoảng khắc này.
Rời khỏi làng, tôi dừng chân ở Katmandu, gia nhập một tổ chức từ thiện quốc tế, lĩnh vực là điều nghiên giáo dục.
Cảm nhận mà thời gian mang lại có lúc mềm, nhớt, ướt, bọc trong vỏ bùn, không rũ được, cứ thế quấy nhão vào nhau. Có lúc cứng, là một bức tường có thể dùng thân thể áp sát nhưng không thể đánh nát cốt lõi. Số phận chìm nổi có trật tự riêng. Ở góc ngoặt luôn cài sẵn tiếp ứng và sắp xếp. Đọc Kinh Thánh, đến đoạn Moses dẫn người Do Thái ra khỏi Ai Cập, băng qua hoang mạc đến nơi đã được chỉ định, Jehovah chỉ đường, ban ngày dùng cột mây, đêm xuống dùng cột lửa. Con người mong manh nhỏ nhoi, liệu có nhìn rõ cột mây hay cột lửa đang di chuyển trên hoang mạc định mệnh ấy không. Tôi tin là tôi đã nhìn thấy. Cho dù không nhìn thấy, cũng không có nghĩa là nó không tồn tại.
Cuộc sống giống như một trò chơi ảo thuật đại quy mô. Biết thế nên đi bước nào cũng phải cẩn thận, phải tập trung tinh thần. Chúng ta khao khát chơi một trò chơi một trò ngỗ nghịch nổi loạn, như giẫm trên băng mỏng, hay múa trên thinh không, về sau chẳng biết tung tích nó ở đâu cả. Tình yêu là phép màu tồn tại cùng chân tướng. Có thể già đi, ch.ết đi bất cứ lúc nào. Dù vậy, để tìm kiếm và có được tình yêu, để tìm kiếm và thấy được tính chân thực của sinh mệnh, thái độ sẵn sàng trả giá vẫn là cốt lõi khiến người ta cảm động và say mê trong trò chơi này.
Mặc dù số phận đã định sẵn rằng khi tình yêu bộc lộ chân tướng, cả hai sẽ hòa thành một thể rồi cùng tiêu tan.
Đến đây, tôi đã tâm sự hết về những trải nghiệm của mình. Cho dù chị không hề viết thư trả lời, tôi đoán chị vẫn đang đọc. Tôi cũng không cần phúc đáp, chỉ cần chị biết đến sự tồn tại của tôi. Tôi ở đây, dùng hình thái được chị biết đến để tồn tại. Như thế, giữa hai chúng ta đã nảy sinh kết nối, điều này đối với cả hai chúng ta đều quan trọng.
Tôi sẽ ngừng viết thư cho chị, nhưng cảm thấy không cần phải giã biệt. Vì chúng ta chưa hề dùng đến bản chất chân thực của sinh mệnh để gặp gỡ và chuyện trò cùng nhau. Nên tôi không nói tạm biệt. Tôi chờ chị.