Chương 7-11
Cô cho rằng mình không thể yêu và được yêu thêm nữa. Cho dù không yêu, vẫn muốn giả vờ rằng thiếu vắng tình yêu vẫn sống được. Quyết tâm chống đối nó.
Cô say mê xăm mình, tận hưởng cảm giác nhoi nhói khi mũi kim chích vào da thịt. Đi đến những vùng xa xôi nguy hiểm, vượt núi băng đèo, đường dài sải bước. Dùng thân thể tiếp xúc với đất trời, cảm nhận được sức mạnh và sự tẩy rửa. Yêu hết lần này đến lần khác, thử gắn bó, khát khao tình cảm, không hề hối tiếc, tự hành hạ rồi giày vò người khác. Mở hết tâm hồn và thể xác, mải miết làm việc, dốc hết sức mình. Mọi va chạm thử nghiệm hoặc thực tế, đã biến cuộc sống thành một tấm vải gai ram ráp tang thương được giặt giũ và tẩy sạch trong làn nước sông, cho đến khi phai màu và mỏng xơ. Thanh xuân đã từng tàn khốc và mãnh liệt như thế.
Gặp Nhất Đồng, kết hôn, chuyển chỗ ở. Có cơ hội rời khỏi thị xã buồn khổ ấy. Cô muốn đóng gói quá khứ, làm lại cuộc đời với một lý lịch trắng tinh, luôn sẵn sàng xuất phát, dùng lý tính và hành động thực tế vượt qua những trói buộc của cuộc sống. Dù bị hiện thực đánh ngã hết lần này đến lần khác, cũng chưa bao giờ khuất phục.
Mối tình với Thanh Trì giống một tấm gương, khiến cô nhìn rõ sự tồn tại của mình. Tuy cố gắng hết sức và đã kiên nhẫn, cô vẫn chưa chữa khỏi nỗi sợ hãi đối với tình cảm đồng thời vẫn khao khát nó từ tận đáy lòng. Đợi chờ tình yêu, tìm kiếm tình yêu, mong cầu tình yêu, dựa dẫm tình yêu. Giống như cố sức bấu lấy giọt nước đang chảy đi, ngọn gió đang bay qua, bản thân yếu đuối, tình cảm thay đổi. Giống như bắt lấy bông hoa trên không, mặt trăng dưới nước. Vô vọng, nhưng số mệnh đã sắp đặt từ trước.