Chương 9-10
Cô quay lại Thượng Hải. Đã là mùa thu năm ba mươi mốt tuổi.
Đời người nói chung khó mà biến động gì trong vỏn vẹn một năm, quẩn quanh cũng chỉ sinh hoạt thường nhật xô đẩy, sóng bước với thời gian, hấp tấp hỗn loạn, không có cột mốc. Một năm của Khánh Trường, vì xa rời cõi tục, đơn thuần chuyên nhất, xem chừng dài hơn bình thường, cũng rõ ràng sáng sủa hơn.
Fiona còn bận rộn hơn trước. Thăng chức, trở thành chủ biên của một tập đoàn báo chí. Người bạn đời thường này luôn đối xử nhiệt thành với Khánh Trường, chỉ hiềm mối quan tâm của họ hoàn toàn khác biệt, không có điểm chung nào để trở thành tri âm tri kỉ. Nội dung công việc của Fiona xoay quanh giải trí và trào lưu thời thượng, náo nức cuồng mê, bộn bề tham vọng. Khánh Trường đóng kính con đường mưu cầu với thế giới bên ngoài, không cần hư vinh, không cần men say, đây là lựa chọn của cô. Cô chưa bao giờ bộc lộ cùng Fiona những suy nghĩ thật ấy, trong khi Fiona liên tục tâm sự với cô mộng tưởng về giai cấp thượng lưu và thái độ trò chơi đối với thế gian. Xét từ một góc độ nào đó, họ là những người không có liên hệ gì với nhau.
Cuộc sống này, đa phần toàn những người không đầu dây mối nhợ đi ngang qua nhau, cho dù dốc hết ruột gan chẳng qua cũng chỉ là tự nói tự nghe. Rất khó xây dựng được một mối quan hệ chân thực và dồn hết tâm tư, có chăng cũng rất ít. Đối với Khánh Trường mà nói, chỉ có hai. Một là Định Sơn, họ là đối tác hôn nhân của nhau, cùng sánh vai hoạt động. Hai là Thanh Trì, họ dùng thân thể và tình cảm để xâm lấn và thẩm thấu đời nhau… những ý nghĩa còn quan trọng hơn quốc tịch, chủ nghĩa, quan niệm, lý thuyết. Xét từ một phương diện nào đó, anh là bộ phận cấu thành nên cô.
Định Sơn luôn hết lòng với nhiệm vụ của mình. Một lần nữa, cô quay lại sống với anh. Lúc xuống núi Khánh Trường đã cân nhắc kĩ, sẽ ly hôn với Định Sơn. Cô đã tự vấn rất nhiều trên non cao kia, cuối cùng đi đến quyết định này, chỉ để ghi nhận chuyển biến nội tâm. Trong cuộc hôn nhân của họ, cô thấy mình toàn đóng vai lẩn trốn. Cho đến giờ hành động yếu đuối nhất cô từng làm chính là liên minh với Định Sơn, cũng là cực hạn của tháo chạy. Nhận thức được điều này, cô thấy già nua hẳn đi, điểm yếu đã bị đâm trúng. Lòng cứ mãi ủ rũ buồn rầu.
Trong năm ấy, Định Sơn đứng trước thời điểm gian nan nhất đời anh. Cha ở Nam Kinh bị phát hiện ung thư, tình trạng rất phức tạp, phải lập tức phẫu thuật và điều trị, thời gian cấp bách, nhưng số tiền quá lớn. Bảo hiểm thanh toán một phần, anh còn phải trang trải thêm ba trăm nghìn nữa. Bình thường vì chuyện trả góp tiền nhà rồi lo liệu chi tiêu hằng ngày, vốn đã chẳng tiết kiệm được bao nhiêu, cuối cùng chỉ gom được một trăm nghìn. Khánh Trường xưa nay rỗng túi, hai trăm nghìn còn lại không biết trông vào đâu. Định Sơn chưa biết làm thế nào. Khánh Trường không thể thõng tay bỏ mặc, đành tạm gác mọi dự tính, đi vay tiền giúp Định Sơn.
Dĩ nhiên cô không vay Fiona. Cô luôn cho rằng không thể vay tiền bạn bè hoặc người quen, đây là điều cấm kị. Người có tiền duy nhất mà cô biết, là Hứa Thanh Trì. Không hiểu vì sao, cái tên ấy nổi lên một cách tự nhiên trong tâm trí, như thể anh chưa từng vắng khỏi đời cô, trước sau vẫn là người ở gần cô nhất. Cô gặp khó khăn, cần anh trợ giúp. Hai trăm nghìn đối với anh không phải là gánh nặng. Anh nhận lời, cô không lấy làm lạ. Anh từ chối, cô sẽ không ngạc nhiên. Xa cách đã hơn hai năm. Con người này vẫn tồn tại trong máu thịt cô, là một cấu thành tất yếu của cô. Cha Định Sơn cần được phẫu thuật sớm. Không thể trì hoãn. Cô hỏi Fiona số của anh, rồi gọi điện.
Nghe thấy giọng cô, Hứa Thanh Trì tỏ ra lãnh đạm. Cô không giải thích lôi thôi, chỉ nói có việc gấp cần tiền. Anh đáp ngay, được. Hai trăm nghìn lập tức đổ vào tài khoản. Cô nhớ lại một ngày ở Thượng Hải, trông thấy cuộc sống thiếu thốn của cô, anh đã đưa ra một tấm thẻ, về sau cô trả lại. Trong đó chắc cũng có không ít tiền. Thật ra anh vẫn để dành thẻ cho cô.
Anh đang ở Bắc Kinh, nói, Khánh Trường, anh chỉ có một yêu cầu. Mong em gặp anh một lần.
Cô từ chối, em lấy chồng rồi. Thanh Trì.
Anh biết, nhưng đó là quyết định của em, không phải của anh. Cuộc hôn nhân của em không có ý nghĩa gì với anh hết. Anh cần gặp em, ngày mai anh sẽ đáp chuyến bay sớm nhất đến Thượng Hải.