Chương 11-8
Thanh Trì. Nếu chúng ta đã từng yêu nhau…
Anh là một người đàn ông hơn cô mười ba tuổi. Có lẽ vào tuổi mười ba anh đã bắt đầu mộng tinh, trong lòng đã có gương mặt đàn bà để thỏa mãn. Thế giới tình ái của anh độc lập tồn tại từ lâu, không liên quan gì đến cô cả. Trước khi cô chào đời, ở anh đã hình thành đầy đủ năng lực ngôn ngữ vận động, hình thành một lịch sử mà cô không sao nắm bắt và song hành được. Anh bước đi ở chặng đầu của thời gian. Lịch sử mười ba năm ấy, cô không đuổi kịp.
Anh năm tuổi, cùng gia đình trí thức của mình sang Hồng Kông định cư. Cô còn chưa chào đời.
Anh mười sáu tuổi, đi Canada du học. Cô ba tuổi, đang trải qua quãng đời ấu thơ ở quê làng Đường Khê, quãng đời tạm coi là yên ổn vì chưa đến lúc cha mẹ ly dị.
Anh hai mươi tuổi, đang học đại học, bắt đầu chính thức yêu đương, mua một chiếc xe đã qua sử dụng, thường đi du lịch cùng bạn gái. Cô bảy tuổi, cha mẹ lìa nhau, theo bà nội về sống hẳn ở quê làng khép kín nọ, chuẩn bị cắp sách vào trường tiểu học trong vùng.
Anh hai mươi sáu tuổi, lấy bằng thạc sĩ điện tử ở một trường danh tiếng, bắt đầu học cao học quản trị kinh doanh, đồng thời quyết định bảo vệ xong sẽ kết hôn với Phùng Ân Kiện, cô bạn gốc Đài Loan di dân học cùng đại học, xuất thân gia đình quân nhân, coi như danh giá. Cô mười ba tuổi, bà nội qua đời, đến nương thân ở nhà chú, cãi cọ với thím, lần đầu bỏ nhà ra đi, ngồi suốt một đêm trên ghế ở phòng chờ nhà ga tàu hỏa.
Anh ba mươi mốt tuổi, vào làm ở một công ty đa quốc gia, chèo chống gia đình, ở New York năm năm. Cô mười tám tuổi, xoay vòng giữa những mối tình và những người đàn ông khác nhau, cố tìm cách rời khỏi Vân Hòa, cái thị xã đang bóp nghẹt cô.
Anh ba mươi sáu tuổi, nhận trọng trách khuếch trương hoạt động của công ty sang vùng Châu Á – Thái Bình Dương, bèn dẫn vợ con về Bắc Kinh triển khai kế hoạch, phạm vi nghiệp vụ trải khắp Hồng Kông, Seoul, Bắc Kinh, Thượng Hải, Đài Loan, Singapore… Cô hai mươi ba tuổi, đến Thượng Hải trên chuyến tàu hôn nhân, tìm được việc làm đầu tiên, hằng ngày 5 giờ thức giấc, ngồi xe buýt hơn một tiếng đồng hồ vào trung tâm thành phố làm việc. Có lúc còn tăng ca suốt đêm, vật vã mưu sinh.
Anh bốn mươi tuổi, gặp cô. Cô hai mươi bảy tuổi.
Nếu số phận không đứng ra sắp xếp, có khả năng cả đời họ sẽ không bao giờ gặp nhau.
Trên trái đất này, giữa muôn vạn người, khả năng gặp được một người, yêu đương với họ, là vô cùng nhỏ. Xác suất rất thấp.
Mỗi người một hoàn cảnh, trải nghiệm, thân thế, giai cấp, khía cạnh nào cũng khác nhau, môi trường địa lý độc lập, không giao thoa. Cho dù sống trong cùng một thành phố, có khi cả đời người ta cũng không thể đi ngang qua nhau trên một con đường. Nơi anh ở, cô không ở. Nơi cô ở, không có anh. Giống như tinh cầu trên quỹ đạo bình hành, lặng lẽ chuyển động, tự mình viên mãn. Cho đến khi cô kết hôn với Nhất Đồng và chuyển lên Thượng Hải, quen Fiona, được nhờ tới quán cà phê ấy phỏng vấn một người… Cho đến khi anh xuất hiện ở cửa, ngồi xuống đối diện với cô… Tất cả các mắt xích này vòng móc vào nhau, thiếu một mắt xích cũng không được.
Xong xuôi nhìn lại, quá trình ấy giống một tấm lưới dày khéo, siết dần siết dần, cho đến một khoảnh khắc kia dồn sát họ vào một chỗ. Chẳng may thủng hay sứt dù nhỏ, cô hoặc anh đều có khả năng bỏ dở nửa chừng, lọt ra và tháo chạy. Tóm lại, nếu thời gian không gian đủ tinh vi, các nhân tố gặp nhau vừa khéo, vậy thì diễn biến sẽ tuần tự xảy ra, cho đến khi kết quả thành hình.
Ví như anh lúc tìm kiếm một phụ nữ xa lạ, tuân theo tiếng gọi nội tâm, bước vào một phòng khách vắng lặng, kéo rèm cửa ra, bắt gặp cô ngủ say trong chỗ ẩn náu. Anh ngồi xuống chiếc ghế ngập chìm bóng tối, chờ đợi. Trong thời gian ngắm cô, anh nghĩ gì. Cô không bao giờ biết được. Có thể không nghĩ gì cả, chỉ đón nhận hiện thực là cô đã xuất hiện bên anh. Họ cảm và thấy được các thành phần trong con người mình đang tự động đối chiếu với người kia, vào vị trí, khớp lại. Đây chính là một dạng trật tự. Nói khác đi, là ước nguyện và số mệnh đang chờ đợi đến đúng thời điểm, đúng địa điểm.
Giữa biển người họ đã va vào nhau. Mang theo hành trang đựng một ý nghĩa nào đó mà ban đầu không sao nhận rõ được, mỗi người đều bị một bàn tay vô hình đẩy vào lưng, bước đến một giao điểm thời không trông qua tưởng chừng ngẫu nhiên nhưng thực chất được quy chuẩn vô cùng nghiêm ngặt thậm chí khắc nghiệt. Anh nhìn thấy cô, nói với cô, chào cô, tôi là Hứa Thanh Trì. Anh tiến về phía cô, để cô nhận ra mình. Anh xuất hiện đúng như giờ hẹn, trên mình là đủ thứ ám hiệu và dấu ấn đã được đính gắn tạo hình từ kiếp trước. Nếu cô là người được chọn, cô sẽ tìm ra manh mối bí ẩn đang náu kín dưới lớp lớp bao gói và hình dáng đó. Lần lượt khều chúng ra, trói buộc, sắp xếp, đóng gói, thả vào thời không mênh mang của kiếp sau.
Đây là nguyên nhân khiến cô chờ anh ở đây.
Cô cũng từng tự hỏi, nếu anh không xuất hiện, cuộc đời cô sẽ đi theo hướng nào.
Cô buộc phải tiến tới, bất kể vui tươi hay đau buồn. Số phận chưa bao giờ biết thương xót, quan tâm hay rộng lòng với ai. Nó chỉ ban mệnh lệnh, chỉ thị, kết quả. Nhưng vì anh xuất hiện, cuộc đời cô định sẵn là sẽ thay đổi. Anh không chỉ giúp cô mở rộng khả năng lĩnh hội và nhận biết thế gian, say sưa tận hưởng tình cảm và dục vọng, chất vấn thanh lọc về bản tính người, mà quan trọng hơn là nhờ anh, một lần nữa cô lại đối mặt với đường hầm độc đạo dài đằng đẵng của nội tâm. Cô cần thu hết dũng khí tiến vào, cất bước, tới nơi, rồi vượt qua.
Nếu số phận đã buộc cô phải vật lộn chìm nổi trong mối quan hệ này, vậy thì nhiệm vụ của cô chính là dùng nó để thám hiểm và trưởng thành.
Không còn nghi ngờ gì nữa. Yêu, là sứ mệnh do số phận trao cho.