Chương 24: Sắc đẹp của Tô Vạn Tuế
Nếu không phải nàng lo cha mình ở ngoài kia vội vàng tự sát, chắc chắn nàng sẽ không đi cùng hắn.
Nếu không phải nàng lo sau khi hắn đi rồi không có nhà nào chịu dùng nàng, nàng cũng là sẽ không đi cùng hắn đâu.
Nếu không phải...
Trong lòng Thẩm đại tiểu thư thao thao bất tuyệt một chuỗi “Nếu không phải là”, bằng không nàng sẽ rất khó thuyết phục bản thân khi không phân rõ giới hạn với hắn.
Ngay khi trước ra ngoài, hắn lại công khai kéo góc tay áo của nàng, vẻ mặt đầy chấp nhận.
Rốt cục hắn có biết hai chữ “trinh tiết” viết thế nào không thế?
Nàng oán thầm, cũng không nhớ đã liếc sau lưng hắn bao nhiêu cái.
Người kia vẫn chậm rãi bước đi, thình lình hắn quay lại nói: “A Hành, đừng học cái bộ dạng ngốc nghếch của Phùng Tư Trân nữa, nhìn xấu lắm.”
Người này có mắt sau lưng hả?
Chỉ là nhắc tới Phùng Tư Trân, nàng bất giác lại lườm thêm cái nữa, nhỏ giọng lầm bầm: “Ngài nhớ kĩ cái tên này nhỉ.”
Nàng nhớ ngay cả tiểu ca bưng trà dâng nước bên cạnh hắn sáu năm, mỗi lần gặp gỡ hắn vẫn hỏi lại một lần: “Cậu mới tới đây hả? Tên là gì.”
Ngay sau đó mỗi lần tiểu thị vệ nhìn thấy hắn đều phải nói một câu: “Vương gia, nô tài tên là Phượng Trúc.”
Quả nhiên nam nhân chỉ trọng nam khinh nữ trong vấn đề con nối dõi, còn những chuyện khác thì hoàn toàn là ngược lại.
“Ta thích nhìn vẻ dở khóc dở cười của Phượng Trúc thôi.”
Như thể biết nàng đang suy nghĩ điều gì, đột nhiên Tô Nguyệt Cẩm lại trả lời một câu như vậy.
Dáng vẻ bưng chén trà ngây ngốc đó rất đáng yêu a.
Thẩm Hành bái phục.
Nàng vân vê góc áo rồi từ tốn nói: “Ngài thích trêu chọc người khác vậy à. Phùng Tư Trân cũng khá ngốc, chắc mấy ngày qua ngài thấy thú vị lắm nhỉ.”
Tô tiểu vương gia nghe xong cũng suy nghĩ một hồi, gật đầu chắc nịch: “Cũng có chút chút, nàng ta còn biết khóc lóc om sòm hơn cô đấy.”
Hắn ở kinh thành đã lâu, trong các nữ tử đã gặp thì một người đanh đá như thế quả là mới mẻ.
Thẩm Hành vốn chẳng vui vẻ gì, hơn nữa giọng điệu hắn còn có phần “tán thưởng”, nàng nhấc hàm lên đáp: “Sao ta dám so với Phùng đại tiểu thư chứ, người ta vẫn nói tĩnh như xử nữ, động như thỏ chạy. Thẩm Hành tự thấy, bản lĩnh bực này phải học đến một vạn tám ngàn năm đấy.”
Nàng nói xong lại rầu rĩ cúi đầu.
Bọn họ vốn đâu phải phu thê chân chính, mấy lời oán giận như thế sao mà nói được. Nhưng trong lòng nàng lại thấy lạ lùng, không dễ chịu chút nào.
Tiếng bước chân phía trước ngừng lại, hắn nhìn nàng, như cười như không nói: “A Hành, cô ăn giấm chua đấy hả?”
Thẩm Hành đỏ mặt, tự nhiên lại bị nghẹn lời.
“Ta chỉ hàn huyên với nàng ta vài câu, những ngày gần đây toàn bận rộn tìm đường ra cả đấy.” Hắn đưa tay vuốt ve mái tóc dài của nàng, nhẹ nhàng như dỗ.
Từ đường lạnh lẽo như thế đúng là làm khó cho nàng.
Câu này… là giải thích?
Nàng thoáng dịch đầu ra, lắp ba lắp bắp nói: “Không thể nào, chẳng qua là vì ta không thích Phùng Tư Trân thôi.”
Hình như là không vui vì nàng né tránh, Tô Tiểu Thiên tuế thoáng cau mày, có phần bất mãn. Khuôn mặt đó thực sự quá đẹp, dù như thế vẫn chỉ như giận dỗi mà thôi.
Thẩm Hành không thể không thừa nhận, sắc đẹp này chắc chắn là đáng ngắm hơn cả mình.
Thấy hắn tiến gần mình hơn một chút, tâm trạng nàng lại bối rối hơn.
Cũng may hắn tới gần chỉ để kéo sợi tóc dài ra, còn thật lòng đề nghị:
“Tóc này nên sớm gội đầu đi.”
Chẳng thơm chút nào, quan hệ hai người khá tốt hắn mới nhắc nhở nàng đấy.
Rốt cục Thẩm đại tiểu thư hiểu ra rồi.
Nàng run rẩy nắm chặt quả đấm, không biết có phải kiếp trước nàng tội ác tày trời đi trêu ghẹo khuê tú của Tô Nguyệt Cẩm hay không. Nếu không sao ông trời lại không chịu mở mắt ra như thế, kiếp này lại phái hắn đến chỉnh nàng.
Chỗ Phùng Tư Trân nói một nơi rừng cây um tùm lá, đan xen là mấy cành cây già chằng chịt và cỏ dại rậm rạp, nhìn rất hoang vu.
Lúc Thẩm Hành đi hái thuốc đã từng qua nơi này, chỉ là lúc đó nàng quá sức vội vàng, người bên ngoài kiểm tr.a cũng gắt nên nàng không chú ý.
Bây giờ đang là cuối thu, là thời điểm lá rụng khắp bề, nhưng lá cây ở đây lại khô héo như trời rét đậm.
Nàng nhặt một chiếc lá lên nhìn, vừa định nói với Tô Nguyệt Cẩm: “Sao lá này kì lạ vậy.” Thì lại ngửi được một mùi thơm phảng phất.
Hương thơm kia rất nhạt, như mùi hương hỏa cúng bái trên bàn thờ, nhưng thoáng qua như thế càng thêm kì lạ.
Nàng nín thở theo bản năng, định lấy tay bịt mũi nhưng vẫn chậm hơn một bước.
Cảnh tượng trước mắt dần trở nên mơ hồ, cành cây khô héo như đột nhiên lại dài ra nhanh chóng.
Mấy rễ cây chôn sâu ở đất như nhấc lên cao, lao tới phía nàng.
Không còn suy tư thêm được nữa.
Nàng rút ra cây trường kiếm bên hông chống xuống, nhưng nhánh cây kia như làm bằng đá vậy, chặt sao cũng không chịu đứt.
Nàng cực kì buồn bực, động tác xuất kiếm cũng hỗn độn hơn xưa.
Bốn phía mờ mịt u ám, nàng không tìm được vị trí của Tô Nguyệt Cẩm, chỉ còn một đường tránh né về phía sau.
“Chạy về hướng bắc.” Trong đầu đột nhiên vang lên tiếng động, nàng không biết đó là ai, nhưng trực giác lại tin là thật.
Bước chân quẹo thật nhanh, nàng thấy khu rừng rậm phía bắc có một điểm sáng.
Là nơi đó!!
Cành khô, cây mây, cả khu rừng rậm phảng phất mùi mục nát. Chưa bao giờ Thẩm Hành gặp tình cảnh như vậy, chỉ có thể nghe theo âm thanh trong lòng, chạy về phía ánh sáng kia. Lúc sắp lao được đến nơi kia, đột nhiên cả người nàng lại bị ôm ngang lấy.
Nàng cố sức giãy giụa, nhưng rồi lại nghe thấy tiếng Tô Nguyệt Cẩm nhẹ nhàng động viên.
“A Hành, là ta.”
Mùi thơm như lan như xạ dịu dàng quen thuộc, nàng lo lắng kéo hắn nói: “Nhanh đi theo ta.” Nhưng đã muộn mất rồi, mấy cây mây phía sau vừa đuổi tới.
Hắn vẫn không động đậy, lấy từ trong tay áo một chiếc lá lục thảo ra, nhóm lửa. Thứ này dùng để tỉnh thần, trên người hắn vẫn mang theo một ít.
Đầu óc hỗn độn dần tỉnh táo, Thẩm Hành sững sờ nhìn cảnh tượng trước mắt, sau lưng nàng làm gì có cây mây nào đâu, rõ ràng vẫn như lúc đầu họ đến, cắm sâu dưới đất, không hề di chuyển.
Nơi bị mấy cây mây đánh vào người cũng không một vết thương, thậm chí ngay cả vải áo cũng không hề ngổn ngang một chút.
Nàng lại nhìn về phía ánh sáng kia, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Nơi đó, là vực thằm! Mà nàng chỉ cần bước nửa bước nữa thôi là bước đến bờ vực. Nếu không phải Tô Nguyệt Cẩm kéo nàng đúng lúc, chỉ sợ nàng đã té xuống rồi.
“Rốt cục chuyện này là sao?” Nàng khiếp sợ nhìn hắn. Ở trong khu rừng có yêu vật hay sao chứ?
“Là đằng tảo.” Hắn khẽ vuốt lưng nàng, chỉ vào mấy chiếc lá rụng cách đó không xa: “Đây là một hương liệu cổ, dù không cần đốt lên cũng sẽ toả mùi thơm. Người ngửi được sẽ cực kì nóng vội, nảy sinh ảo giác. Mấy nhánh mây sẽ chỉ dẫn nơi có mùi hương mạnh nhất, vì thế người đó sẽ bất giác chạy tới hướng này.”
Thẩm Hành nhìn một đống lá khô trên vách đá cheo leo, lá xếp chỉnh tề, ngay ngắn bày ra ở đó, chắc chắn là do có người cố ý đặt lên!
Nếu suy luận không sai, vách núi ở đầu kia chính là lối ra.
Nhưng mà: “Vừa rồi ngài không ngửi được sao?”
Tại sao chỉ có mình nàng nảy sinh ảo giác?
Hắn vuốt vuốt mấy chiếc lá cây: “Ta không sợ cái này, từ lúc còn bé Mẫn quý phi đã cho ngửi hơi nhiều”.
Không chỉ hương liệu này mà còn đủ loại độc thảo khác, chỉ cần không ăn nhiều sẽ không chuyện gì xảy ra.
Hắn nói rất tùy ý, nhưng Thẩm Hành nghe xong một lúc vẫn chưa thể hoàn hồn.
Hắn nói về chuyện năm đó đã kinh động khắp Khánh Nguyên triều sao.
Sức khỏe Hoàng hậu nương nương không tốt, sau khi sinh ra Tô vương gia đã nằm liệt trên giường bệnh. Thánh thượng đau lòng cho nương nương, nên tự mình đưa nàng đi Phụng Vu sơn bái phỏng thần y.
Tô Nguyệt Cẩm lúc đó mới vừa tròn một tuổi, không tiện mang theo nên ông giao lại cho nương nương Ngụy Mẫn chăm sóc.
Mẫn phi hiểu biết về hương liệu, tính tình lại dịu dàng hòa nhuận, nhưng vì muốn để con trai mình lên ngôi nên đã ra tay về hắn. Huân hương trong điện đều bị động chân tay, đến lúc có người phát hiện, Tô Nguyệt Cẩm đã nằm thoi thóp, tuy sau đó cứu được mạng về nhưng thân thể không khỏe mạnh như ngày trước.
Nội tức của hắn như có như không, cũng không có cách nào vận khinh công là vì vậy.
Hậu cung hỗn loạn, làm con của Thiên từ, từ nhỏ đã không dễ dàng.