- Chương 1: Cha đẻ bò từ trong quan tài ra
- Chương 2: “Đạo tặc” uất ức nhất
- Chương 3: Xảy ra đại sự
- Chương 4: Thiên Tuế rất bận
- Chương 5: Ấn đường biến thành màu đen
- Chương 6: Đầu trâu mặt ngựa trên thực tế
- Chương 7: Vương gia, ta không làm được
- Chương 8: Công tử như ngọc
- Chương 9: Lừa cha
- Chương 10: Siêu độ cho ngươi
- Chương 11: Kỳ phùng địch thủ
- Chương 12: So ra thì bên trên không đủ, bên dưới cũng chẳng có
- Chương 13: Phu nhân không phải ở đó
- Chương 14: Cái gọi là coi tiền như rác
- Chương 15: Cô dùng chén của ta
- Chương 16: Họa vô đơn chí
- Chương 17: Thẩm đại cô nương và Tô tiểu nương tử
- Chương 18: Ăn tàm tạm
- Chương 19: Tống tiền
- Chương 20: Sắc đẹp của Thẩm cô nương
- Chương 21: Thê không bằng thiếp
- Chương 22: “Các con cháu” được bảo vệ
- Chương 23: Ta khách khí đấy
- Chương 24: Sắc đẹp của Tô Vạn Tuế
- Chương 25: Tay chân luống cuống ôm ôm ấp ấp
- Chương 26: Cha đẻ cũng không nhận ra
- Chương 27: Đi dạo một vòng trong nhà giam
- Chương 28: Thăng đường
- Chương 29: Hoạ mi chi thú
- Chương 30: Hoa tiền nguyệt hạ
- Chương 31: Bé gái mệnh thủy ngự ban
- Chương 32: Đại khí chính thất phu nhân
- Chương 33: Tâm tư nữ nhân
- Chương 34: “Vợ cả” giả vờ
- Chương 35: Bàn luận xem mắt dựa vào giới thiệu
- Chương 36: Cái gọi là “người trong phòng”
- Chương 37: Ngốc cũng có khí phách
- Chương 38: Vương gia muốn “Thỏ”
- Chương 39: Cây muốn lặng, gió chẳng ngừng
- Chương 40: Vốn chẳng phải “Thiện nam tín nữ”
- Chương 41: Từng là hai đứa trẻ vô tư
- Chương 42: Phủ thêm giá y
- Chương 43: Nàng là phần thưởng hậu hĩnh trời ban
- Chương 44: Ăn cơm rau dưa
- Chương 45: Ta muốn cưới Thẩm Hành
- Chương 46: Nếm thử trước
- Chương 47: Quế Viên công công uy vũ
- Chương 48: Ngồi trong lòng mà vẫn không loạn?
- Chương 49: Hoàng hậu nương nương giá lâm
- Chương 50: Cái gọi là khuê trung mật hữu
- Chương 51: Gọi, thì sẽ làm sao?
- Chương 52: Nói tiếng người
- Chương 53: Vị thuốc
- Chương 54: Đâm chồi nảy lộc
- Chương 55: Tiểu nhân nhiều thị phi
- Chương 56: Phiền phức tìm tới cửa
- Chương 57: Mí mắt nhảy liên tục
- Chương 58: Bị Đại Lý tự bắt giữ
- Chương 59: Cái gọi là hiếu thuận
- Chương 60: Thằng hề nhảy múa
- Chương 61: Xem ai náo nhiệt
- Chương 62: Đừng lo, có ta đây rồi
- Chương 63: Nhớ nàng chứ sao
- Chương 64: Đứa bé là của ta
- Chương 65: Mãi định li thủ*
- Chương 66: Chúng ta đều là kẻ ngốc
- Chương 67: Vương Gia, ngài đúng là thần nhân
- Chương 68: Tình người ấm lạnh
- Chương 69: Người báo ứng
- Chương 70: Cớ gì trai già sinh ngọc
- Chương 71: Phiên ngoại: Tình yêu của cha ngốc
- Chương 72: Đại Lý Tự mở phiên phúc thẩm
- Chương 73: Đừng có chọc chủ thẩm đại nhân
- Chương 74: Gọi cơm
- Chương 75: Đối lập
- Chương 76: Vương gia minh giám
- Chương 77: Bao giờ gả
- Chương 78: Dù sao thì cũng phải tứ hôn
- Chương 79: Ngày kia cưới gả
- Chương 80: Ngày thứ nhất sau đám cưới
- Chương 81: Ái tình
- Chương 82: Nhất yến thành danh
- Chương 83: Ngươi xem đó mà làm thôi
- Chương 84: Quế viên công công có nước tương sáng rồi
- Chương 85: Dạng tiểu chủ trở về
- Chương 86: Cùi trỏ không hướng ra ngoài
- Chương 87: Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã
- Chương 88: Muốn có con
- Chương 89: Ngực nát tan
- Chương 90: Thư cùng cách (thư li hôn)
- Chương 91: Đại kết cục
- Chương 92: Phiên ngoại
- Chương 93: Thẩm đại tiểu thư đại hỷ
- Chương 94: Ấu thơ của tô toàn
- Chương 95: Đây là cha đẻ
- Chương 96: Tâm sự của cố tiểu hầu gia
- Chương 97: Phiên ngoại
- Chương 98: Phiên ngoại 2
- Chương 99: Phiên ngoại 3
Tên gốc: Nô tì, cử án kỳ môi
Thể loại: cổ đại, hài hước
Nguồn convert: tieukimthu
Chuyển ngữ: Tặc Gia + Mèo lang thang + Địa Đản
Biên tập: Tặc Gia
Văn án 1:
Xuất thân của nàng là tiểu thư quan gia có cuộc sống bình dị nhất trong kinh thành, nàng không có gì nổi bật ngoại trừ diện mạo, người duy nhất thấy ngứa mắt chính là con trai trưởng của Thừa tướng “công đức vĩ đại” đã từ hôn.
Giấc mộng mười dặm hồng trang của nữ nhân vỡ rồi không cách nào gắn lại, nàng đã thề rằng, cuộc đời này mình sẽ không gả cho quyền quý nữa.
Nhưng mà, không ngờ khi chàng nam tử thu phong tễ nguyệt này tới, nàng lại mơ màng.
Hắn ôm lấy một con thỏ nhỏ, sườn mặt tuấn tú áp vào lưng nó, vẻ mặt hết sức hiền hòa.
“Thịt kho tàu hay hấp”.
Nàng chớp mắt hai cái, còn đáp lại:
“Nướng đi, không thì mỡ quá”.
Không muốn trêu chọc Vương gia phúc hắc, nhưng nào ngờ được càng lúc càng lún sâu, hóa ra cao không với tới, không phải ý chỉ thân phận hay địa vị, mà chính là khoảng cách giữa lòng người mà thôi.
Ngốc nghếch gặp thâm hiểm, sờ cào lộn đá, mới có thể cử án tề mi.
Văn án 2:
Thiên Tuế gia không thích ứng mão*, chuyện này tất cả văn võ bá quan trong triều ai ai cũng biết.
Trước khi thành gia, hắn lấy cớ qua loa tắc trách là thân thể không được tốt, người yếu nhiều bệnh.
Sau khi thành gia lập thất, hắn lại lấy cớ phải khai chi tán diệp, nối dõi tông đường.
Sau khi cùng cách **, hắn cũng chẳng muốn tìm cớ nữa rồi, gửi thẳng tấu chương, viết vài chữ to.
Nhàn thê đang trốn, không rảnh vào triều.
Thẩm Hành rưng rưng nhìn bức ảnh trên lệnh truy nã ở Hoàng Thành, thầm nghĩ.
Cùng cách cũng đã cùng cách rồi, hắn không thể vẽ nàng đẹp một chút được sao?
Ngốc nghếch gặp thâm hiểm, sờ cào lộn đá, mới có thể cử án tề mi.
*ngày xưa trong triều đến giờ mão hàng ngày – từ 5 giờ đến 7 giờ sáng – sẽ điểm danh quan viên, ai đến thì lên tiếng đáp, gọi là ứng mão.
** li hôn