Chương 89: Ngực nát tan
Đáng thương cho Triệu cô nương là mỹ nhân yểu điệu, nhưng ngày thường mặc nam trang quá nhiều, khiến cho người mình thương là Tô Dạng cũng nhận nhầm đối tượng.
Lúc Tô Dạng lấy hết dũng khí để tỏ tình là khi nàng vừa được mười hai.
Cơ thể hắn vừa bắt đầu dậy thì, giọng nói cũng khàn khàn hơn trước. Hắn nói: “Triệu Hàm, hình như ta thích đệ. Ta cũng biết là một “thê tử” như vậy là không tốt, nhưng mà ta thật sự không hề thích Nguyệt Cẩm. Ta dẫn đệ đi có được không, trời nam biển bắc, chúng ta sống ch.ết có nhau.”
Lúc đó cả người Triệu Hàm đều ngơ ngẩn, một cô nương như nàng lại làm chuyện “hoành đao đoạt ái”, thứ hai là, nàng là nữ tử, mặc dù nàng cũng thích Tô Dạng nhưng tình cảm đó là “tỷ muội tình thâm.” Vì lẽ đó nàng từ chối không hề do dự.
Tình cảm lúc trẻ con vừa kích động lại hết sức đơn thuần, Dạng tiểu gia thất tình thì khóc ngập cả ngọn núi Phụng Vu. Lúc Triệu Hàm tới tìm, hắn còn đang ngồi khóc với Tô Nguyệt Cẩm.
Nàng nói: “Tô Dạng, huynh đừng khóc. Thực ra ta là nữ, chúng ta không thể ở bên nhau được đâu.”
Hắn khiếp sợ nhìn nàng, suýt nữa thì nhảy xuống núi tự vẫn.
Ngày hôm sau, Tô Dạng tới gặp Hoàng hậu nương nương thỉnh tội, hai mắt đẫm lệ rất tự giác trình bày, hắn đã khám phá hồng trần, hiểu rõ cuộc đời huyền ảo nên muốn xuất gia làm ni cô.
Hoàng hậu nương nương không nói gì, nhưng nhìn hầu kết của hắn vừa nhô lên thì sững người một lúc.
Bà cứ tưởng hắn bị bệnh, nên vội vàng gọi thầy thuốc đến xem. Ai ngờ không chỉ ngự y mặt mày trắng bệch, mà ngay cả mình cũng sững sờ đờ đẫn.
Giả phượng hư loan, đây rõ ràng là bê bối hoàng thất. Dạng tiểu chủ không quen người ngoài hầu hạ, lúc ra ngoài cũng không muốn theo hầu, cho nên đến bây giờ hắn cũng không biết việc mình đứng tiểu có khác gì với các nữ tử khác hay không.
Đột nhiên trời xanh nổi sấm, dù là ai cũng khó mà nhận nổi.
Kinh khủng nhất là, Hoàng hậu nương nương còn phát hiện, dáng vẻ của Tô Dạng ngày càng giống Mẫn Phi.
Bà lấy máu của hắn hòa chung với Tô Trầm Vũ, đáp án quả nhiên không khác với suy đoán của mình.
Tô Dạng là con trai Mẫn Phi.
Sau vụ án hương liệu, đứa bé của Mẫn Phi đột nhiên biến mất. Tùy tùng trong cung không ai gặp, Phùng Lăng hầu hạ bên cạnh bà ta cũng không thấy nốt, hóa ra lúc ấy Tô Dạng đã bị đưa ra ngoài.
Tô Dạng không có bất cứ ấn tượng nào với Phùng Lăng, hắn chỉ biết mình là từ đất Thục chạy đến. Hoàng hậu nương nương không định che giấu sự việc này, bà nói thật cho hắn biết: mẹ con hạ độc mưu hại Nguyệt Cẩm, bà ta hi vọng con có thể leo lên được ngai vàng. Nhưng sau khi xảy ra chuyện đó, bà đã tự tử trong cung, còn Nguyệt Cẩm bị dư độc nên trở nên như thế. Còn có thể báo thù, nhưng ta sẽ đánh con tới ch.ết. Nếu con đồng ý bỏ hết hận thù, chuyện năm đó chúng ta không nên nhắc lại.
Dù sao lúc ấy, Tô Dạng còn nằm trong tã lót, nó cũng vô tội mà.
Trong khoảng thời gian ngắn lại nhận được những tin tức kinh người đến vậy, thân là “Nữ tử”, Tô Dạng cảm thấy khó chịu đựng vô cùng. Hắn nhốt mình ở trong phòng hồi lâu, ngày hôm sau thì vác túi vải chào từ biệt mọi người. Hắn không biết mình định đi đâu, hắn chỉ biết mình cần phải tỉnh táo mà suy nghĩ thật kĩ.
Lúc trở lại lần nữa, hắn vẫn mặc nữ trang như ngày trước, mị nhãn như tơ nói với Tô Nguyệt Cẩm: “Ca ca sẽ làm cái bia đỡ đạn cho đệ, nếu sau này có nguy hiểm gì, ta sẽ gánh giúp cho.”
Tính mạng của hắn là do Mẫn Phi cho, nhưng người nuôi dưỡng hắn lại là Hoàng hậu nương nương. Cái gọi là nhân quả tuần hoàn, cũng chỉ thế mà thôi.
Hắn đã thấy Tô Nguyệt Cẩm phải dằn vặt cực khổ trên giường bệnh thế nào, hắn không mong đợi thứ tội, mà chỉ muốn hai người có thể thoải mái ở cạnh nhau.
Đối với Triệu Hàm, không phải hắn không thích, đặc biệt là sau khi biết nàng là nữ tử. Thế nhưng, là một nam tử, một nam tử trưởng thành. Hắn cảm thấy việc mình mặc váy chạy tới tỏ tình với nữ tử mình thương là chuyện vô cùng mất mặt.
Những năm sau nữa, hắn vẫn hay né tránh Triệu Hàm, bởi vì lúc giải quyết những rắc rối phức tạp của đám triều thần, hắn sợ mình sẽ không tránh khỏi, càng sợ sẽ liên lụy đến nàng.
Chuyện dẹp loạn qua đi, lỡ làm cô nương nhiều năm như vậy, tự nhiên lại không có mặt mũi mà gặp nàng được nữa. Thân phận của hắn rất đặc thù, lại thích đi dạo chơi khắp chốn, hắn nghĩ cuộc sống này không tốt cho cô nương chút nào.
Hắn cũng từng đùa giỡn nói: “Triệu Hàm, tìm một nam tử tốt mà gả quách cho rồi. Mặc dù tên nào cũng phong lưu phóng khoáng, nhưng nếu không có chốn dung thân, tỷ phải làm sao đây?”
Nàng lại hoàn toàn không để ý tới lời hắn, tuổi thanh xuân đi qua, ròng rã đã bên nhau mười bốn năm rồi.
Mười bốn năm yêu thường một nam tử ẩn mình, không phải kiên trì là đủ.
Đều là nữ tử, dù Thẩm Hành chưa từng trải nghiệm cảm giác yêu đơn phương, nhưng nghĩ thôi cũng thấy vô cùng khó.
Triệu Hàm nói: “Ta vẫn hay tự nói với mình, hắn lập dị thế mà. Nhưng trong lòng lại vội vã nói lại, vì hắn đang bảo vệ ta thôi. Nhiều năm như vậy, vây cánh tranh chấp, không biết bao nhiêu người muốn lấy mạng hắn, chỉ sợ hai bàn tay cũng không sao đếm đủ. Nhưng chuyện tình yêu ai nói rõ được đây? Yêu là yêu, nào có giống cho người ta mượn bạc, nói lấy về là lấy?”
“Nếu tình yêu có thể đổi thành bạc, chắc hắn phải nợ ta một ngàn tám trăm lạng luôn rồi.”
Ngữ khí của nàng vẫn ung dung là thế, nhưng nói đến đây nàng lại ngẩn cả người. Có lẽ là đang suy nghĩ, cũng có thể nàng còn đang nhớ lại.
Thẩm đại tiểu thư là người hiểu lễ nghĩa, theo lời nương nàng từng nói chính là: Người bên ngoài cười với nàng một cái, nàng có thể nhếch miệng cười lại khúc khích suốt một ngày.
Mặc dù có hơi nói quá, nhưng Thẩm Hành đúng là người biết báo đáp tri ân.
Ngày hôm sau sau khi nghe tâm sự, nàng ăn mặc chỉnh tề rồi quyết định “Thăm tù”.
Dạng tiểu chủ bị giam trong một gian vô cùng đặc biệt, tất cả cửa sổ đều được làm bằng đồng, trước cửa sổ còn có một cái khung sắt vuông nhỏ nhắn xinh xinh, người bên trong thò đầu ra để ngắm vương phủ.
Nghe nói thứ này đã được chế tạo riêng phục vụ cho Tô Dạng. Bên trong phòng có giường nhỏ nghỉ ngơi, còn có cả mấy món đồ chơi bằng gỗ. Mỗi lần Dạng tiểu chủ quay về đòi bạc, hắn vẫn bị giam ở trong hối lỗi.
Lúc Thẩm Hành tản bước tới gần, Tô Dạng đang chuẩn bị nghểnh cổ ra ngắm nhìn thiên hạ. Vừa thấy nàng tới, khuôn mặt nhỏ vung ra một tờ giấy.
“Đồ nữ nhân xấu xa, không nghĩa khí.”
Nàng nhìn tờ giấy kia chằm chặp hồi lâu, nhưng không muốn phải há mồm phản bác.
Nàng không lo Tô Dạng sẽ tìm cơ hội trốn, bởi vì trước khi bị giam, Tô thiên tuế đã nhét một mớ nhuyễn gân tán vào trong miệng hắn, giờ người kia chẳng có sức lực là bao.
Dạng tiểu chủ có vẻ rất oan ức, hắn cúi đầu viết viết.
“Không ngờ cô lại là người như vậy, tốt xấu gì cũng là hoạn nạn tri kỉ, nói phản chiến là phản chiến lại ngay. Cô nên khuyên nhủ gia nhà chúng ta đi, nhanh thả ta ra ngoài.”
“Tuy vương phủ này ta không danh không phận, nhưng dù sao cũng được xem là quý thiếp đó chứ? Để một đám người hầu xem thường ta như vậy, thật qua coi thường người khác rồi.”
Hắn lắp bắp viết, Thẩm Hành đứng bên cạnh nhìn nhìn.
Cho đến hắn phát tiết gần xong, nàng mới vươn tay nắm phần “nhô lên” trước ngực một cái.
Siết lại, có vẻ co dãn.
“Hóa ra là quả cam à.”
Nàng thuận tay móc quả cam kia ra, nhìn xem cẩn thận.
Chả trách tại sao nàng lại thấy ngực của Tô Dạng thật to, ngoài cái này ra, ai mà có cái gì to thế được.
Cả người Tô Dạng đều choáng váng, thấy nàng ta đang định lột vỏ ra ăn, hắn vội vàng bước lên giật lại.
“Là Tô Nguyệt Cẩm nói cho cô à? Biết rồi sao không nói sớm?” Phí công hắn viết nhiều như vậy.
Thẩm Hành nhìn Tô tiểu chủ đang tức giận phừng phừng, khẽ cười nói.
“Không phải huynh cũng gạt ta nhiều ngày thế sao? Xem như hòa nhau đi.”
Nói xong nàng giật quả cam kia lại, giơ tay định bóc.
“Cô không thấy cái này một đôi đó à? Cô ăn mất một quả thì ta làm sao bây giờ?”
Hắn nổi giận đùng đùng chỉ vào quả khác đang lủng lẳng trước ngực.
“Thì lấy xuống thôi.”
“Lấy xuống? Người xinh đẹp như ta sao mà ngực phẳng được chứ?”
Thân phận thật sự của hắn chỉ có một số thân tín bên cạnh biết, không thể tiết lộ ra bên ngoài.
Thẩm đại tiểu thư nghe vậy thì cho một múi vào miệng nhai nhai.
“Ngọt lắm. Dù sao giờ huynh cũng không ra được, đợi lúc nào đó ta trả quả khác là ổn thôi.”
Dạng tiểu gia tức đen nửa mặt.
“Nói vậy, không phải cô đến để thả ta ra ngoài à?”
“Đương nhiên không phải rồi.” Nàng thoải mái nhìn hắn.
“Mấy chuyện cùi chỏ hướng ra ngoài xưa này ta không làm mấy đâu, hôm nay ta đến để khai đạo cho huynh mà.”
“Khai đạo cho ta?” Dạng tiểu chủ lười biếng nằm ườn trên giường của mình.
“Khai đạo ta không nên mượn bạc nữa, cứ bỏ đói mấy bảo bối kia sao? Ta khuyên cô nên uống vài ngụm nước cho tỉnh táo, đừng phí công vậy nữa.”
Thẩm Hành nhìn dáng vẻ không chịu phối hợp kia cũng chẳng buồn để tâm, nàng thong thả nói.
“Không phải về dế, làm này đếm tìm huynh là vì chuyện của Triệu Hàm sư tỷ.”
Lời vừa nói xong, nàng thấy rõ vẻ mặt của Tô Dạng đã cứng đờ cả lại, nhưng mà rất nhanh sau đó, hắn đã chuyển thành dáng vẻ bại hoại như xưa.
“Triệu Hàm thì có chuyện gì được chứ? Tiểu gia ta thấy phiền lắm, nếu không phải để thả ta ra ngoài, cô đi đi cho khỏi khuất mắt ta.”
Nói xong, hắn đưa tay đẩy nàng ra khỏi cửa.
Thẩm Hành tự thấy tài ăn nói của mình không hề thua người ngoài, nhưng không ngờ người này lại không nghe khuyên bảo, chưa kịp nói gì đã tan tác cả rồi.
“Sao huynh không muốn đề cập tới chuyện này?”
Nàng nhét mặt vào trong, tiếp tục nói.
“Triệu Hàm sử tỷ đợi huynh nhiều năm như vậy, sao huynh có thể nhẫn tâm để tỷ chờ như thế.”
“Một cô nương như hoa như ngọc, có được mấy lần mười bốn năm để lãng phí được đây, nếu huynh là nam tử, đáng lý nên cưới nàng mới phải, tội gì phải khổ sở thế này.”
“Ta có cưới hay không cũng là chuyện của ta, nàng có đợi hay không lại là chuyện của nàng. Cô không liên quan thì đừng tới đây ầm ĩ làm phiền ta nữa.”
Phiền? Vậy để ta cho huynh xem thế nào mới là phiền.
Thẩm đại tiểu thư vùng dậy, ngồi xếp bằng ngoài cửa, lải nhải ròng rã suốt buổi chiều.
Nàng muốn thử xem, nàng với hắn ai nhẫn nại hơn.
Nhưng mà sự thực chứng minh, tính nhẫn nại ấy mà, núi này cao còn có núi khác cao hơn.
Thẩm đại tiểu thư ngậm lấy nước mắt bị Triệu Hàm kéo lê về phòng.
Khi đó, nàng cảm thấy mắt mình vô thần, miệng lưỡi thì tê dại, cả người sắp mất đi ý thức.
Nàng kéo Triệu Hàm nói: “Sư tỷ, Tô Dạng thật chẳng ra gì, muội nói nhiều như thế, mà hắn cũng chẳng buồn để ý.”
Nàng ấy động viên, nhưng có vẻ không kinh ngạc là bao: “Ai mà như muội chứ, trước kia ta từng thắt cổ, nhảy sông, cắt cổ tay, ngay cả vác đá đập vào ngực hắn cũng vẫn cứ thế. Thôi cứ từ từ, chúng ta bàn kế tiếp, muội uống ngụm nước cho trơn họng cái đã.”