Chương 3: Chuyện gì vậy nè?
Người con trai ban sáng gọi cô dậy, theo như trí nhớ trong đầu là anh trai song sinh của chủ thể tên Nam Cung Khánh Hạo, cô trước kia khi chưa bị xuyên qua tên là Bạch Thanh Diễm là tên trươc khi xuyên qua của cô,theo trí nhớ cô biết được.
nhớ nữ phụ này tên là Nam Cung Khuynh Diễm,theo cô có lẽ cô theo họ mẹ vì cô lục lại trong trí nhớ của chủ thể không có người cha nào từ lúc có thể tiếp thu trí nhớ được tới nay!, năm nay đồng dạng 16 tuổi,là học sinh học bỗng của trường LENO trong trung tâm thành phố nhưng vì được nghĩ hè hai tháng nên về nhà với mẹ.
Cô còn có một người mẹ đơn thân nuôi hai anh em là Nam Cung Ngọc Lam, một nhân viên văn phòng bình thường, làm công ăn lương như bao nhân viên khác, bình thường đến không thể bình thường hơn!.
Không nghe bà nhắc đến họ hàng hay người thân thích gì hết nên cô nghĩ có lẽ bà là trẻ mồ côi.
“ nhìn gì mãi vậy? Nhanh đến trường thôi! Khai giảng mà trễ thế nào cũng bị phạt đó!!!” anh trai cô lại lên tiếng nhắc nhỡ, rồi dắt một chiếc xe đạp trong hai chiếc đạng đậu dưới cầu thang ra cửa,.
“ Hạo ăn sáng rồi hẳng đi con!” mẹ cô vận tạp dề làm bếp tay mang bánh mì và sữa ra, vừa đặt lên bàng vừa gọi anh trai lại. Nhưng Khánh Hạo chỉ nói đến trường ăn rồi lên xe chạy mất như có quái vật đuổi theo sau.
“Diễm nhi, dậy rồi sao? Ăn sáng rồi hẳng đi!.” Lam mẫu như giật mình thấy cô đứng ở cầu thang mà không lên tiếng nên cũng gọi cô vào ăn, theo như trí nhớ đồ ăn của mẹ cô như một loạt thí nghiệm được bà tiến hành nên. Cô cũng như Khánh Hạo chạy nhanh dắt lấy chiếc xe đạp còn lại chạy nhanh như bay ra cửa và lưu lại một câu quen thộc.
“dạ! Mẹ ăn ngon miệng con đi học trước ạ!!!.” Khi nãy còn không hiểu tại sao Hạo ca khi nãy tuy khá cáu nhưng vẫn từ tốn giữ chuẩn soái ca mà mẹ vừa lên tiếng gọi ăn sáng là y như chạy giặc. Và giờ nhớ lại thật may vì chạy kịp, cứ nhớ lại lần đầu thành vật thí nghiệm của bà sao mà lạnh sóng lưng.
“con nít bây giờ sao kén ăn vậy chứ!” Lam mẫu lầm bầm rồi tiếp tục quay vào bếp.
Giờ thì cô nhớ là mình ở đâu rồi,không phải cái văn án dự phòng chưa phân thể loại của con bạn thân mới gửi đến hôm trước cho cô xem sao, cô còn mắng nó tại sao lại viết ngày tháng thực tế làm gì, không phải chỉ cần ghi ngày xx tháng yy năm zz là được sao, giờ thì hay rồi mới sao một đêm mắng tác giả, hôm sau xuyên vào văn án chưa phân thể loại này thì biết làm sao bây giờ *khóc không ra nước mắt a*.
cố dựa theo trí nhớ đạp xe đến trường, trải qua tám quẹo bảy rẽ cuối cùng cũng gần đến cổng trường thì một màn đầu chương của ‘nhật ký cua trai’ bắt đầu.
-------------phân cách nhật ký------------
Lần đâu tôi thấy được người con gái không vì vẻ ngoài mà mê đắm tôi, thật thú vị –Âu Dương Hải Thiên
Thì ra anh ta đúng như lời đồn, vừa giàu có lại đẹp trai! Nhất định anh sẽ là người thứ nhất tôi chinh phục - Trần Nhược Dao
-------------phân cách thực tế--------------
Trước cổng trường LENO, hàng chục các bạn cả nam lẫn nữ,bảo vệ,giáo viên lẫn học sinh…. Nói chung là toàn trường cầm băng gol treo khẩu hiệu chào mừng đứng chật cả cổng chỉ để đón một thành viên mới của trường, đó là nam chính số một của ‘nhật ký cua trai’ mà con bạn não tàn đã đưa cô xem. Âu Dương Hải Thiên, một cậu ấm vừa du học nước ngoài về. Được chuyển vào đây với lý do não tàn là….đi theo tiếng gọi trái tim (tác giả: vâng!là hay tin gái nên vào đấy ạ).
May mắn con nữ phụ tưởng bở cô xuyên vào là trước khi đến trường và bắt đầúu không chắc đào hố chui xuống cho đỡ mất mặt quá. nếu giống ‘ai kia’ không đọc hết băng gol đã tự cho là người ta ‘nhiệt liệt chào mừng’ mình ‘hoành tráng’ như thế mà không bị bà nữ chính ghi thù mới lạ.nữ chính Trần Nhược Dao cũng giả thanh cao đứng phía sau chủ nhiệm để chuẩn bị tiến hành ‘nhật ký cua trai’ của bản thân.
Trong lúc cô suy nghĩ thì đã đi đến trước cổng trường.
Phía trước có một chiếc xe BW (hình như là loại xe có bar bên trong thì phải) màu đen vừa ngừng lại, làm cho cả “đám” chào mừng rộ cả lên.
“Hải Thiên, Hải Thiên…!!!” các bạn nữ sinh cuồng điên tiết la hét
“I love you!!!” các bạn gái thay nhau hô
“oa nhìn bên này.!!!.” có bạn còn lấy camera để quay lại
“có gì đáng hay đâu mà nhìn chứ” các bạn nam ganh tỵ phàn nàn
“thần tượng lòng em!!!” nhưng vẫn không sao lấn ác được các tâm hồn đã bị ‘sắc’ đẹp mua đi.
“chào mừng em đến với trường chúng tôi!!…” giáo viên lấn vào phía trước để đọc viễn văn
Hàng trăm câu nói kích động của đám nữ sinh, gen tỵ của nam sinh và tiếng đọc viễn văn chào mừng của giáo viên làm cho cả cổng trường bỗng chốc nhộn nhịp hẳn lên. Trên xe bước xuống không hổ là nam chính số một, là một chàng trai dáng người chuẩn 1,84. đồng phục trường LENO nhưng có lẽ được cách tân nên hơi ôm sát cơ thể, lộ ra cơ bắp và cơ ngực hoàn mỹ.
Nữ chính yên lặng quan sát giữa đám người nhộn nhịp và y như ‘kịch bản’ lãnh ngạo quay lưng, để lại bóng lưng dứt khoát để tạo ấn tượng hoàn mỹ cho lần đầu gặp mặt.
Còn cô thì lặng lẽ nhìn hết ‘màn khịch số 1’ cho tròn vai diễn rồi cũng dắt xe vào trường.
“Diễm nhi! Cuối cùng cũng được nhìn thấy em, hãy đợi anh!!” cô quay lưng đi mà không hay có một ánh mắt lưu luyến nhìn theo cô nhẹ giọng nói, như sợ sẽ làm trân bảo giật mình biến mất. Ôn nhu nồng đậm, lưu luyến đến không nỡ rời tầm mắt khỏi bóng lưng ấy.
“thật là nữ chính ‘thanh cao’ nếu không để ý thì ở trong lớp cho rồi!, cần gì ra trước cổng trường làm ‘cảnh’ cho đã, đợi nam chính tới cùng cả đám chào mừng lại bỗng dưng quay đi cho người ta để ý.”làm hại nãy giờ cô phải đợi hết tiết mục mới được vào trường, đúng là rãnh rỗi sinh nông nỗi.
Đi vào trường nối gót hàng trăm người, chen lấn qua ‘đoàn chào đón’ cô mới đến được nhà xe. Do là trường quốc tế nên có khu nội chú cho học sinh ở xa. Cô đến phòng giáo vụ tìm chủ nhiệm và anh trai làm thủ tục nhập học lẫn nội trú trong ký túc xá.
Khu ký túc xa chia làm ba cấp và cũng chia hai khu nam nữ riêng biệt như thường thấy.
Khu A dùng cho loại như nam chính ở, giàu có và gia cảnh.
Khu cấp B là cho học sinh giỏi nhưng giàu có nhưng gia cảnh thấp hoặc không nỗi trội trong giới thượng lưu.là khu của nữ chính ở.
Khu cấp C là khu cô và anh trai vừa định làm thủ tục chuyển đến, khu này dành cho học sinh giỏi nhưng được học bỗng đưa vào. Cũng có nhiều người có gia cảnh, giàu có nhưng học hành không ra gì cũng dược chuyển vào đây.
Nhưng vì vậy nên khu C của cô lại hết phòng mới đau chứ.
“chuyện gì vậy nè?!!!” cô chỉ biết ngước mặt lên trời hỏi lão thiên.sẽ không khổ như vậy chứ? Mới đầu năm a.