Chương 8 – Lời Mời Ra Biển: Thành Viên Đầu Tiên
Bầu trời xanh thẳm trải dài, gió biển thổi tung những cánh buồm trắng của Minerva, con tàu vĩ đại đang neo ngoài khơi làng Foosha.
Ánh sáng phản chiếu lên lớp giáp bạc khổng lồ của nó — một thứ không thuộc về thế giới này, vừa uy nghi vừa mang hơi thở của thần thoại.
Makino đứng ở bến, gió cuốn nhẹ mái tóc cô. Cô nhìn Sơn bước đi chậm rãi trên cầu tàu, bóng anh phản chiếu xuống mặt nước.
“Anh thực sự định rời đi rồi sao?”
Sơn khẽ gật đầu, ánh mắt hiền nhưng sâu thẳm:
“Ừ. Thế giới này quá rộng, và ta có những điều phải khám phá. Nhưng yên tâm, Makino. Nơi nào có biển… nơi đó anh sẽ còn quay lại.”
Makino cười khẽ, nhưng trong đôi mắt ấy, một chút lưu luyến vẫn không thể giấu.
“Vậy thì… em sẽ đợi.”
⸻
Từ xa, tiếng hô vang vọng:
“ANH SƠN!!! ĐỢI ĐÃ!!!”
Luffy chạy tới, đôi dép gỗ văng lên, chiếc mũ rơm lắc lư. Cậu nhóc giờ đây đã cao hơn, ánh mắt sáng rực như mặt trời.
“Anh định ra khơi hả?! Cho em đi với!!!”
Sơn xoay người lại, mỉm cười.
“Nhóc Luffy… thế giới ngoài kia không giống trong mơ đâu. Nó đầy sóng dữ, quái vật, và những người mạnh hơn cả tưởng tượng.”
“Em không sợ!” – Luffy nắm chặt nắm đấm, giọng đầy quyết tâm – “Anh nói rồi mà! Người có trái tim tự do mới xứng đáng với sức mạnh thật sự! Em sẽ đi tìm nó – cùng anh!”
Hệ thống vợ cả vang lên trong đầu Sơn, giọng nhẹ mà vui:
“Chồng à… cậu bé này chính là khởi đầu cho kỷ nguyên mới. Hãy mời cậu ta trở thành người đầu tiên trên tàu Minerva đi.”
Sơn nhìn Luffy, rồi nghiêm giọng – nhưng trong mắt ánh lên niềm tự hào:
“Được thôi. Từ hôm nay… nhóc là thành viên đầu tiên của Minerva.”
Khoảnh khắc ấy, cả không gian như bùng sáng.
Gió biển nổi lên, Minerva phát ra luồng sáng lam mờ, biểu trưng cho việc tàu đã nhận thuyền viên mới.
Trên cánh buồm, biểu tượng hắc long quấn quanh mặt trời dần hiện ra – dấu hiệu của Đội Huyền Thoại Vô Hạn.
Makino nhìn hai người, cười giữa gió:
“Hai người thật giống nhau… cùng điên rồ, cùng tự do.”
Luffy cười rạng rỡ, nhảy lên boong tàu:
“Anh Sơn! Khi nào ra khơi?!”
Sơn nhìn xa xăm, giọng trầm mạnh mẽ:
“Ngay bây giờ.”
⸻
ẦM!!!
Động cơ năng lượng của Minerva khởi động. Ánh sáng tím và lam đan xen, con tàu khổng lồ từ từ rời bến, tạo ra sóng trào cuộn lên cao.
Trên bờ, Makino vẫy tay, nụ cười chan chứa yêu thương:
“Đi đi! Cả hai người! Mang ước mơ của mình ra ngoài đại dương đó!”
Luffy đứng trên mũi tàu, tay nắm chặt mũ rơm, hét vang:
“Tớ sẽ trở thành Vua Hải Tặc!!!”
Sơn đứng sau, tay khoanh trước ngực, ánh mắt kiêu hãnh:
“Và ta sẽ là người mở ra con đường cho cậu, Luffy. Kỷ nguyên của Tự Do… bắt đầu rồi.”
Hệ thống vang lên lần cuối trong chương:
“Kích hoạt: Cốt truyện Đại Hải Trình Vô Hạn. Mở khóa bản đồ thế giới One Piece. Huyền thoại chính thức bắt đầu.”
⸻
Kết chương:
Cánh buồm Minerva khuất dần sau chân trời, để lại ánh nắng rực rỡ trên mặt biển.
Một kỷ nguyên mới đã khởi động — nơi Sơn và Luffy cùng viết nên truyền thuyết vượt qua cả đại dương và giới hạn của con người.











