Chương 7 – Huyền Thoại Bắt Đầu: Người Thầy Của Cậu Bé Mũ Rơm



Sau trận đấu long trời lở đất với Shanks, cả làng Foosha chìm trong im lặng.


Sóng biển dần lặng, bầu trời quang trở lại, còn Makino vẫn đứng đó, ánh mắt nhìn về phía Sơn – người đàn ông vừa khiến Tứ Hoàng tương lai phải thừa nhận:


“Ngươi… mạnh thật đấy. Có lẽ thế giới này sẽ thay đổi vì ngươi.”
Sơn chỉ khẽ cười, cất Lưỡi Hái của Thần ch.ết trở lại trong không gian.


Gió thổi qua tóc anh, ánh mắt anh nhìn về phía xa — nơi có một cậu bé đang chạy tới, đôi mắt sáng rực ngưỡng mộ.
“Anh Sơn! Anh đánh với Shanks thật hả?! Anh mạnh như vậy luôn á?!”


Cậu bé ấy chính là Monkey D. Luffy, khi ấy mới chỉ 7 tuổi, còn non nớt nhưng ánh mắt đã ánh lên khát vọng tự do mãnh liệt.
Sơn cúi xuống, cười hiền:
“Nhóc muốn mạnh như vậy không?”


“Muốn chứ! Cháu sẽ trở thành Vua Hải Tặc!” – Luffy giơ nắm đấm lên, gương mặt rạng rỡ.
Sơn im lặng một lát, rồi đặt tay lên đầu Luffy:


“Được. Vậy từ hôm nay, ta sẽ dạy nhóc cách kiểm soát sức mạnh, cách làm chủ cơ thể và tinh thần. Nhưng nhớ, chỉ người có trái tim tự do mới xứng đáng gánh lấy sức mạnh thật sự.”


Hệ thống vang lên trong đầu Sơn:
“Kích hoạt: Huấn luyện sinh hệ thống – Luffy. Thời gian bên trong Phòng Tu Hành: 1 năm tương ứng 1 ngày thế giới thực.”

Trong Không Gian Tu Hành


Không gian tỏa sáng. Luffy ngơ ngác nhìn quanh – một thế giới đầy năng lượng, những cột sáng vô tận và mặt đất như phản chiếu cả vũ trụ.


Sơn giơ tay, kích hoạt năng lực Trái Uo Uo no Mi và Trái Nika vô hạn, cơ thể anh phát sáng như thần linh.


“Đây là sức mạnh khi ta hợp nhất với năng lượng của rồng và thần mặt trời. Nhóc có thể học cách điều khiển Trái Cao Su của mình vượt khỏi giới hạn vật lý.”


Luffy há hốc miệng nhìn thấy cánh tay Sơn co giãn xuyên không gian, chạm tới cả ngọn núi trong nháy mắt.
“Wowww!!! Cháu cũng muốn làm được như vậy!!!”
Sơn bật cười:
“Bắt đầu nào, nhóc.”


Từng ngày trôi qua (bên trong là một năm, nhưng ngoài đời chỉ một ngày), Sơn dạy Luffy cách kéo giãn cơ thể, cảm nhận lực bật, kết hợp Haki và năng lượng cao su, rèn luyện phản xạ tốc độ – thậm chí còn tập cho cậu cách chiến đấu như thể Flash và Saitama hợp làm một.


Mỗi cú đấm, mỗi cú bật người của Luffy đều để lại dấu chấn động trong không gian huấn luyện.
Và cứ mỗi lần ngã xuống, cậu bé lại bật dậy, hét lên:
“Cháu chưa thua đâu!!!”


Sơn nhìn cảnh ấy, chỉ khẽ gật đầu:
“Đúng rồi. Không bao giờ bỏ cuộc – đó mới là sức mạnh thật sự.”

Khi Thời Gian Trở Lại
Một năm trôi qua trong Phòng Tu Hành.


Khi bước ra ngoài, chỉ mới một ngày trôi ở làng. Makino nhìn thấy cả hai, sững người khi nhận ra Luffy đã khác — mạnh mẽ, nhanh nhẹn, ánh mắt sáng hơn.
“Hai người… các anh đã làm gì vậy?”
Sơn mỉm cười:


“Chỉ là một bài huấn luyện nhỏ thôi.”
Makino nhìn Sơn, ánh mắt dần dịu lại. Cô đã quen với hình ảnh người đàn ông này – lúc thì trầm lặng như biển sâu, lúc lại cười nhẹ như gió.


Cảm xúc trong cô ngày càng lớn dần – sự tin tưởng, khâm phục, rồi thành tình cảm.
Hệ thống vợ cả vang lên trong đầu Sơn:


“Chúc mừng chồng! Tình cảm với Makino đã đạt mức MAX. Kích hoạt phần thưởng đặc biệt – Minerva Gundam Seed vô hạn.”


Một luồng sáng tím rực xuất hiện phía sau Sơn, tạo thành bóng hình khổng lồ của Minerva – con tàu Gundam tối thượng, rực năng lượng thần thánh.
Makino ngỡ ngàng, còn Shanks chỉ cười:


“Xem ra anh bạn này không chỉ là con người nữa rồi.”
Sơn quay sang Makino, nhẹ giọng:
“Makino, ta sắp ra khơi. Có lẽ hành trình này sẽ rất dài…”
Makino bước tới, khẽ cầm tay anh, ánh mắt sáng long lanh:


“Vậy hãy để em tiễn anh… như một người tin anh nhất.”
Gió thổi, sóng biển vỗ, Minerva khởi động.
Luffy – giờ đã có nền tảng sức mạnh khủng khiếp – đội mũ rơm, cười tươi:


“Anh Sơn! Khi nào cháu ra biển, anh phải đi cùng cháu đó nha!”
Sơn cười, vươn tay ra biển xa:
“Nhóc cứ lớn lên đi. Khi cơn gió tự do nổi dậy… ta sẽ đi cùng nhóc.”


Từ đó, truyền thuyết bắt đầu lan truyền —


Về một người thầy bí ẩn đã huấn luyện Vua Hải Tặc tương lai, và một người đàn ông sở hữu sức mạnh vượt cả thế giới, cùng con tàu Minerva lặng lẽ chờ ngày sóng dữ nổi lên.






Truyện liên quan