Chương 11 – Đêm Trên Biển: Lời Thật Sau Nụ Cười Của Nami



Đêm buông xuống, mặt biển phẳng lặng như tấm gương khổng lồ phản chiếu ánh trăng.
Cả băng Mũ Rơm đều đã ngủ say sau một ngày dài phiêu lưu.


Chỉ còn anh (Sơn) ngồi ở boong tàu, tựa lưng vào lan can, nhìn lên bầu trời đầy sao.
Từng con sóng vỗ nhẹ vào mạn tàu, và trong tiếng gió ấy — anh nghe thấy bước chân khẽ khàng.
“Anh vẫn chưa ngủ à?”


Là Nami, khoác một chiếc áo mỏng, tay cầm ly nước. Dưới ánh trăng, mái tóc cam của cô như phủ một lớp bạc mờ.
“Anh quen rồi. Biển ban đêm yên tĩnh, nhưng cũng cô đơn lắm.”


Cô khẽ cười, ngồi xuống cạnh anh, hai người nhìn ra mặt biển mênh mông.
Một lúc lâu không ai nói gì, chỉ có tiếng sóng và gió.
Rồi Nami lên tiếng, giọng nhỏ và trầm hơn thường ngày:


“Anh Sơn… Anh có bao giờ cảm thấy mình phải sống khác với những gì thật sự muốn không?”
Anh nghiêng đầu nhìn cô:
“Có. Khi ta phải che giấu bản thân để bảo vệ người khác.”


Cô im lặng một lúc, rồi nói tiếp, mắt nhìn xa xăm:
“Em… từng làm việc cho Arlong. Không phải vì em muốn… mà vì em phải.”


“Arlong chiếm lấy làng em, giết người thân của nhiều người dân, rồi bắt em vẽ bản đồ cho hắn. Hắn nói nếu em kiếm đủ 100 triệu Berries, hắn sẽ thả làng ra.”
Giọng cô run run, dù cố tỏ ra mạnh mẽ.


“Em cười, em giả vờ ham tiền… chỉ để sống tiếp. Mọi người trong làng ghét em, gọi em là phản bội. Nhưng họ không biết rằng… em chỉ muốn cứu họ.”
Anh nhìn cô, ánh mắt dịu lại như ánh trăng tan trong sóng nước.


Không nói gì, anh chỉ nhẹ nhàng đặt tay lên vai cô.
“Em đã chịu đựng quá nhiều rồi, Nami.”
“Nhưng em không còn một mình nữa.”
Cô quay sang, ánh mắt bất ngờ chạm vào anh.


Trong khoảnh khắc đó, biển và trời như biến mất, chỉ còn lại hai người.
“Anh… tin em sao?”


“Từ giây phút đầu tiên anh gặp em, anh đã tin.” – Anh đáp, giọng trầm ấm – “Bởi vì anh thấy được trái tim thật của em đằng sau mỗi nụ cười gượng.”
Nami khẽ cười, đôi mắt ánh lên nhưng long lanh nước:


“Anh lúc nào cũng nói những lời khiến người khác khóc được…”
Anh đưa tay chạm nhẹ lên đầu cô, vuốt nhẹ mái tóc cam mềm mại.
“Khóc đi, Nami. Từ nay, mọi gánh nặng không còn là của em nữa.”


Gió biển thổi qua, khiến những giọt nước mắt rơi xuống hòa vào sóng.
Nami ngả đầu vào vai anh, khẽ nói, giọng nhỏ như gió:
“Cảm ơn… Anh Sơn.”
Một âm thanh khẽ vang trong đầu anh:


🔔 [Hệ thống cập nhật: Tình cảm Nami → Liên kết sâu sắc. Mở khóa kỹ năng: Bản đồ Thiên Giới Vô Hạn]
Anh khẽ mỉm cười, siết nhẹ vai cô, nhìn ra biển xa.


Trăng rọi xuống, phản chiếu lên hai bóng người ngồi kề nhau giữa đại dương bao la — như một lời hứa rằng:
“Cho dù thế giới này có tàn nhẫn đến đâu, anh vẫn sẽ là nơi em có thể tựa vào.”

Kết chương:


Khi bình minh ló dạng, Nami vẫn dựa đầu vào vai anh, ngủ yên.
Còn anh, với ánh mắt kiên định, thì thầm:
“Arlong Park… chờ đấy.”






Truyện liên quan