Chương 12 – Arlong Park: Cơn Thịnh Nộ Của Biển Cả Và Trái Tim Của Nami



Mặt trời đứng bóng.
Bầu trời làng Cocoyasi rực lửa.
Những con sóng dội vào Arlong Park như tiếng gầm của biển báo hiệu bão tố.
Nami quỳ giữa sân, đôi tay run rẩy, nước mắt hòa với máu.


Bản đồ cô vẽ – từng đường nét mà cô dùng cả cuộc đời để mua lại tự do cho làng – bị xé toạc trong tay Arlong.


“Mười năm, Nami. Ngươi nghĩ loài người như ngươi có thể thoát khỏi ta sao?” – Arlong cười độc ác.
Cô hét lên, tiếng kêu vang vọng khắp biển:
“Tại sao… tại sao em không thể thoát được khỏi địa ngục này!?”


Rồi cô rút dao, run rẩy, cố đâm vào vai mình — để xóa đi hình xăm Arlong.
Nhưng một bàn tay ấm áp giữ lại.
“Đừng làm vậy.”
Giọng nói quen thuộc vang lên, trầm và chắc.


Cô ngẩng đầu — anh (Sơn) đứng đó, khoác áo đen, đôi mắt Gojo ánh lên màu tím sẫm.
Phía sau anh là Luffy, Zoro, Sanji, Usopp – từng gương mặt mang ánh nhìn kiên định.


“Anh… tại sao anh lại ở đây…” – Nami nghẹn ngào.
Anh nhẹ cúi xuống, lau nước mắt trên má cô.
“Vì em đã gọi tên anh trong nước mắt, Nami.”
Luffy bước tới, đội mũ rơm, nụ cười quen thuộc hiện trên môi:


“Tất nhiên là bọn anh đến rồi! Nói đi, Nami!”
Cô run run, rồi hét lên, dồn tất cả đau khổ, sợ hãi và tuyệt vọng vào một câu duy nhất:
“Giúp em với… Luffy!!”
Luffy gật đầu, mũ rơm nghiêng xuống che nửa khuôn mặt:


“Được rồi.”
Anh (Sơn) đứng cạnh Luffy, ánh mắt lạnh lẽo hướng về Arlong Park.
“Cơn ác mộng của em… hôm nay kết thúc.”

Trận Chiến Bắt Đầu
Arlong gầm lên, nhảy khỏi tòa nhà, răng cưa sắc bén lao tới.


Nhưng trước khi hắn kịp chạm đất — một luồng năng lượng tím đen bùng nổ quanh anh Sơn.
🔥 “Chế độ: Decade Hắc Ám – Vô Hạn!”
Không gian quanh anh méo mó, mặt đất nứt toác, gió xoáy quanh như cuồng phong.


Từ bóng tối, hàng chục Kamen Rider Decade khác nhau hiện ra – tất cả đều là phân thân từ năng lượng Hắc Ám Vô Hạn.
“Đây là sức mạnh của ta… sức mạnh vượt qua mọi thế giới.”
Zoro trố mắt:


“Cái quái gì vậy… mỗi bản sao đều mang khí thế ngang tướng quân!!”
Luffy cười lớn:
“Hay đó! Anh Sơn ngầu thật!”
Cả băng Mũ Rơm lao vào trận chiến.
Zoro chặn Kuroobi, Sanji đá văng Chu, còn Usopp bắn khói che tầm nhìn.


Anh bước thẳng đến Arlong.
“Ngươi tự gọi mình là vua biển? Vậy hãy quỳ trước biển thật.”
Anh giơ tay phải lên – Rồng Vô Hạn thức tỉnh.


Một luồng sáng xanh lục bùng nổ, hóa thành một con rồng khổng lồ cuộn quanh Arlong Park.
Arlong thét lên, cố chống cự, nhưng chỉ trong chốc lát, lưỡi hái Thần ch.ết từ không gian vũ khí xuất hiện trong tay anh.
Anh xoay nhẹ.


“Phán quyết: Kết thúc.”
Một đường chém nổ tung, ánh sáng tím đen cắt ngang bầu trời.
Cả Arlong Park sụp đổ.

Sau Trận Chiến
Khói tan dần.
Ngôi làng được giải phóng.


Người dân Cocoyasi ùa ra, vỡ òa trong nước mắt.
Nami đứng giữa đống gạch vụn, nhìn hình xăm trên vai – giờ đã không còn là dấu ấn của nô lệ.
Cô quay lại, bước tới trước mặt anh Sơn.


“Anh… thật sự đã cứu em.”
Anh mỉm cười, ánh mắt dịu đi:
“Anh chỉ trả lại tự do cho người xứng đáng với nó.”
Cô khẽ cúi đầu, rồi ôm chầm lấy anh, khóc nấc.
“Cảm ơn… chồng.”


Hệ thống vang lên:
🔔 [Tình cảm Nami: MAX 200%]
🎁 [Phần thưởng mở khóa: Quyền Truy Cập Vô Hạn – Cổng Decade Hắc Ám]
Ánh sáng tím bao phủ cả hai, hòa với màu cam của bình minh đang lên.


Trên bầu trời, chim hải âu bay thành đàn, báo hiệu một ngày tự do thật sự.

Kết chương:
Cờ Mũ Rơm tung bay giữa ánh nắng mới.
Cả nhóm lên tàu Going Merry, Nami đứng bên anh Sơn, gió thổi tung mái tóc cam.


Cô mỉm cười – nụ cười thật sự, không còn che giấu nỗi đau nào nữa.
“Đi thôi, anh Sơn. Grand Line đang đợi chúng ta.”
Anh đáp khẽ:
“Ừ… Chuyến phiêu lưu thật sự – mới chỉ bắt đầu.”






Truyện liên quan