Chương 13 – Ánh Trăng Sau Cơn Bão: Nojiko Và Lời Cảm Ơn Từ Làng Cocoyasi
Trận chiến ở Arlong Park đã kết thúc.
Làng Cocoyasi yên bình trở lại, tiếng cười thay cho tiếng khóc, gió biển mang mùi muối nhưng dịu dàng như chưa từng có.
Người dân tụ họp ở quảng trường, cùng nhau dọn đống đổ nát.
Anh (Sơn) và băng Mũ Rơm được mọi người vây quanh cảm ơn, nhưng anh chỉ đứng ở phía xa, mỉm cười lặng lẽ.
Tối hôm đó, khi trăng lên cao, anh ra giếng nước trước nhà Nami.
Một giọng nói dịu dàng vang lên từ phía sau:
“Anh vẫn chưa nghỉ à?”
Là Nojiko – chị gái của Nami, khoác chiếc áo len mỏng, mái tóc xanh tím bay nhẹ trong gió đêm.
Trong tay cô là cốc trà nóng, hơi nước bốc lên nghi ngút.
“Anh không ngủ được.” – Anh cười khẽ – “Biển ban đêm ở đây yên bình quá, cứ thấy như chưa thật.”
Nojiko ngồi xuống bên anh, hai người nhìn ra xa nơi biển và trời hòa lại.
“Tôi phải cảm ơn anh. Không chỉ vì anh đã cứu Nami, mà vì… anh đã khiến em ấy mỉm cười thật sự lần đầu sau bao năm.”
“Không cần cảm ơn đâu.” – Anh đáp, giọng trầm – “Chỉ cần nhìn thấy họ hạnh phúc, thế là đủ rồi.”
Cô nhìn anh một lúc lâu, ánh mắt sâu và hiền:
“Anh đúng là người lạ kỳ. Vừa mạnh, vừa bình thản, lại chẳng đòi hỏi gì cho bản thân.”
Anh chỉ cười:
“Có lẽ vì anh đã mất quá nhiều thứ, nên giờ chỉ muốn giữ lại những gì đáng quý.”
Nojiko khẽ mỉm cười, đặt cốc trà vào tay anh:
“Vậy thì giữ lấy. Trà nóng, để nhớ rằng dù anh đi đâu, vẫn có người chờ anh quay lại.”
Hệ thống vang lên trong đầu:
🔔 [Liên kết tình cảm Nojiko: MAX]
🎁 [Phần thưởng hệ thống: Hệ thống Trái Tim Thanh Khiết – Gia Tăng Ý Chí & Năng Lượng Vô Hạn 200%]
Ánh sáng xanh lam bao quanh anh, như hơi ấm từ tách trà lan ra khắp cơ thể.
Cô nhìn anh, ngạc nhiên:
“Anh… phát sáng kìa.”
Anh mỉm cười:
“Chắc là trà của em đặc biệt quá.”
Cả hai cùng cười, tiếng cười tan vào gió biển.
Trên trời, ánh trăng rọi xuống chiếu lên khuôn mặt Nojiko, dịu dàng và bình yên như chính biển đêm Cocoyasi.
“Hẹn gặp lại, Nojiko. Một ngày nào đó, anh sẽ kể em nghe về thế giới ngoài đại dương.”
“Nhớ đó nhé.” – Cô đáp, giọng nhẹ như sương.
⸻
Kết chương:
Sáng hôm sau, khi băng Mũ Rơm ra khơi, Nojiko đứng trên bờ vẫy tay.
Nami ôm chầm lấy chị, còn Nojiko chỉ mỉm cười nhìn theo anh Sơn đang đứng trên boong tàu.
“Đi đi, người mạnh mẽ kỳ lạ kia. Cả thế giới đang đợi anh.”
Từ xa, sóng vỗ vào bờ, phản chiếu ánh sáng xanh lam – dấu hiệu còn sót lại của Hệ thống Trái Tim Thanh Khiết Vô Hạn.











