Chương 32
Toàn bộ mọi nơi trong Ngọc Kinh Viên đều đã được quét tước sạch sẽ, ngoại trừ chỗ Lê Phi Phàm đang ở thì cũng chỉ còn lại nhà chính Hành Vân Uyển của Hoắc Uẩn Khải.
Đến ban đêm mà còn đột nhiên xảy ra loại chuyện này, mọi người đành phải dọn qua ở tạm.
Chị Lan không chịu dọn phòng cho anh.
“Ở một mình cái gì.”Lý do của chị Lan hết sức hợp lý: “Việc chia phòng lúc tuổi còn trẻ thế này không tốt cho việc bồi dưỡng tình cảm.”
Trên trán Lê Phi Phàm hiện mấy vạch đen: “Không phải trước đây chị còn muốn em tỉnh táo một chút sao? Nói những người bên cạnh Nhị gia cuối cùng sẽ không có gì tốt, bây giờ chị lại đẩy em lên, chị không lo lắng đến lúc đó em sẽ không có kết cục tốt sao?”
“Cái miệng quạ đen này.” Chị Lan liếc anh: “Lâu như vậy rồi, coi như chị đã hiểu. Cậu và cậu ấy đã trải qua rất nhiều chuyện, ngay cả phu nhân cũng không có ý kiến với cậu, bây giờ cậu lại là trợ lý của Nhị gia, chị ngăn cản còn có ích gì nữa, tự nhiên tăng thêm cản trở cho các cậu làm gì.”
Lê Phi Phàm không muốn hiểu suy nghĩ của Chị Lan.
“Em muốn ở một mình.”
“Tại sao?”
Lê Phi Phàm bị nghẹn.
Bởi vì người nào đó không phải bắt anh ngủ dưới sàn nhà thì cũng là ngủ trên sô pha, anh muốn ngủ trên giường có gì sai sao?
Nhưng rõ ràng là anh không thể nói thẳng ra như thế với Chị Lan, đành phải nói: “Vậy chị nhìn tối nay xem, mấy người phong kiến mê tín đều tới hết, bây giờ Nhị gia chưa thể quay về vì còn xử lý chuyện này, muộn thế này em sợ ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của anh ấy.”
Nhắc tới chuyện này, cả khuôn mặt chị Lan trầm xuống.
Chị nhíu mày nói: “Gia tộc càng lâu thì càng kiêng kị loại chuyện này. Khi ông cụ bà cụ bên kia còn sống cũng đã từng xảy ra, người ngoài cứ nói chứng tim đập nhanh của cụ bà chữa không hết là do bị người nguyền rủa, cho nên Nhị gia ghét nhất là mấy chuyện ma quỷ này. Đêm nay sợ là viện trước sẽ có nhiều người không ngủ được, cậu cứ ở phòng của Nhị gia đi, sáng mai chị sẽ kêu người hầm mấy chén canh thuốc an thần ăn cho bổ. E là con bé Thịnh Hòa đã bị dọa không nhẹ, cậu cũng nên uống đi.”
Lê Phi Phàm không ngờ đây lại không phải là lần đầu tiên.
Còn liên quan với cụ bà nhà họ Hoắc đã qua đời.
Nhưng điều làm Lê Phi Phàm bất ngờ chính là, Hoắc Uẩn Khải rất ghét nhắc đến mấy chuyện quỷ thần như vậy, mà trước kia mình còn nói về thần tiên báo mộng trước mặt hắn, thế mà hắn cũng không trở mặt với mình.
Nhốn nháo cả đêm, Lê Phi Phàm không muốn dây dưa chuyện ngủ chỗ nào.
Anh chỉ đành phải thỏa hiệp: “Được rồi, em sẽ ngủ lại đây, chị cũng đi nghỉ ngơi nhanh đi, cũng không còn sớm nữa.”
“Đêm nay chị và thím Lưu sẽ ngủ cùng Thịnh Hòa” Chị Lan lo lắng nhìn thoáng qua: “Cậu ở một mình không thành vấn đề chứ?”
Lê Phi Phàm bật cười: “Em thì có thể có vấn đề gì.”
“Sắc mặt cậu không được tốt lắm.” Chị Lan vươn tay vén tóc hai bên sườn mặt cho anh, nhíu mày nhìn anh nói: “Cậu vừa bị thương ở bên ngoài, trong nhà cũng không yên ổn, chuyện này còn tình cờ xảy ra trong viện của cậu, nói không chừng chính là nhắm vào cậu, cho nên chị không an tâm lắm.”
“Rõ ràng là nhằm vào nhà họ Hoắc.” Lê Phi Phàm không nghi ngờ chuyện này.
Chỉ có thể nói, những đồ kia vứt ở chỗ anh có lẽ là do cảm giác tồn tại của anh dạo gần đây quá mạnh. Hơn nữa chỗ anh ở tuy rằng đông đúc hơn một chút so với trước kia, nhưng nơi này rốt cuộc cũng không nhỏ, lại không giống Hoắc Uẩn Khải luôn có người đi theo, không phải quản gia cũng là vệ sĩ, càng tiện để ra tay.
Tên đó có thể đảm bảo con rối sẽ bị phát hiện khi Hoắc Uẩn Khải tới đây đã đủ để chứng minh là nhằm vào nhà họ Hoắc.
Anh cùng lắm chỉ bị liên lụy mà thôi.
Lê Phi Phàm thúc giục Chị Lan: “Thôi, không nghĩ nữa, mau đi ngủ đi.”
“Được rồi.” Chị Lan vỗ cánh tay anh một cái: “Cậu cũng đi ngủ sớm một chút, đừng chờ Nhị gia, đêm nay chưa chắc cậu ấy đã có thời gian trở về đâu.”
“Em biết rồi.”
Lê Phi Phàm đứng bên mép giường trong phòng Hoắc Uẩn Khải, tự hỏi bản thân mình rốt cuộc nên ngủ trên giường tốt hơn, hay là tự giác đi tới sô pha ngủ thì tốt hơn.
Cách bố trí của căn phòng này không khác biệt lắm so với phòng Lê Phi Phàm đã ở tại nhà cũ, gian phòng rất lớn.
Tuy Hoắc Uẩn Khải chuyển đến đây cũng không lâu, nhưng có lẽ dạo gần đây hắn hay ở lại bên này nên trong phòng có lưu lại mùi hương độc nhất vô nhị trên người hắn.
Sở dĩ đêm nay anh không đi theo Hoắc Uẩn Khải nhìn xem chuyện này điều tr.a đến đâu là bởi anh thật sự không hợp với mấy thứ này, thứ hai là do anh cảm thấy việc này có thể liên quan tới mâu thuẫn nội bộ gia tộc, để Hoắc Uẩn Khải tự mình xử lý thì hơn.
Hai phút sau, Lê Phi Phàm dứt khoát xốc chăn lên giường.
Nếu Hoắc Uẩn Khải trở về thì anh đứng lên lần nữa là được.
Lê Phi Phàm nghĩ vậy trước khi chìm vào giấc ngủ.
Sau đó anh đã thành công trải nghiệm cảm giác bị bóng đè.
Cảm giác không giống với hai lần nằm mơ trước, lần này đầu óc anh cực kì tỉnh táo, có thể nhớ những gì đã xảy ra trong sân vào buổi tối. Nghĩ đến bây giờ anh đang ngủ trên giường Hoắc Uẩn Khải, thậm chí anh còn có thể cảm nhận được trọng lượng của chăn bông đang đè lên người mình.
Nhưng anh không thể động đậy nổi.
Thân thể nặng như chì, ngay cả sức giơ tay lên cũng không có.
Mở to mắt cũng trở thành một việc bất khả thi.
Hơn nữa anh lại được chứng kiến một cảnh tượng.
Cảnh tượng rất giống hiện trường vụ nổ nhà hàng được nhìn thấy trước đó, thời gian dường như đã về khuya.
Dựa vào vài ngọn đèn neon treo rải rác ở góc đường mới có thể nhận ra đây là một khu phố cũ, ánh đèn đường mờ ảo, con đường bị xe tải chạy đến nứt ra còn chưa kịp tu sửa một lần, ở bên trong còn đọng lại vài vũng bùn nhỏ.
Cánh cửa ven đường nhấp nháy với tấm biển màu đỏ sẫm có ghi dòng chữ: “Tiệm uốn tóc chị Lệ”.
Sau đó Lê Phi Phàm lập tức nghe được tiếng kêu đau.
Ngay tại hẻm nhỏ bên cạnh tiệm uốn tóc.
Hình ảnh thay đổi theo góc nhìn của Lê Phi Phàm, anh thấy một bóng người đang nằm úp sấp xuống trong con ngõ nhỏ tối đen như mực.
Là một người đàn ông, không nhìn thấy mặt.
Nhưng Lê Phi Phàm có thể thấy thân thể anh ta đang run rẩy, thấy được vết máu đỏ sẫm dưới gáy anh ta.
Anh ta cố gắng đi tới phía trước, thế nhưng không vào bên trong tiệm được.
Hình ảnh lại thay đổi, trời vừa sáng.
Xe cảnh sát và xe cứu thương ngừng ngay đầu ngõ.
Bác sĩ mặc áo blouse trắng nâng cáng cứu thương từ bên trong đi ra, người trên cáng được phủ một tấm vải trắng, hiển nhiên đã ch.ết.
Tiếng nói chuyện rành mạch truyền đến tai anh.
“Thi thể đã lạnh trước khi bị người phát hiện, cứu không kịp nữa.”
“Tuổi còn rất trẻ, thoạt nhìn cũng không phải dạng người lưu manh gì, sao có thể gặp chuyện không may ngay chỗ này chứ.”
“Liên hệ người nhà đi.”
Lê Phi Phàm nhìn bác sĩ nâng cáng cứu thương đi ngang qua người mình, tầm mắt anh đặt trên tấm vải trắng.
Trong nháy mắt tiếp theo, một bàn tay bởi vì xóc nảy mà rơi xuống phía dưới tấm vải trắng.
Quả thật là một bàn tay còn rất trẻ, trên ngón tay cái còn đeo một chiếc nhẫn với trang trí đơn giản khiến đôi bàn tay dính máu kia thoạt nhìn cực kì chói mắt.
Giây tiếp theo có người vỗ trên vai anh một cái, Lê Phi Phàm quay đầu lại, sau đó giật mình một cái mở to mắt.
Anh tỉnh.
“Gặp ác mộng sao? Sao lại ra nhiều mồ hôi thế?”
Lê Phi Phàm hổn hển một hơi mới phát hiện người đang ấn vai mình là Hoắc Uẩn Khải.
Dường như hắn vừa mới vào phòng, áo khoác vứt phía cuối giường, ngoài cửa sổ vẫn còn chìm trong bóng đêm.
Hoắc Uẩn Khải thấy anh mở mắt liền đi qua rồi bật chiếc đèn nhỏ đầu giường lên, cả căn phòng lập tức chìm trong ánh sáng ấm áp.
Lê Phi Phàm nâng cánh tay mềm oặt như di chứng của sốt cao đặt lên trán.
“Anh đã trở về.” Giọng anh có chút khàn: “Mấy giờ rồi?”
Nghe thấy giọng của Lê Phi Phàm, Hoắc Uẩn Khải nhíu mày ôm bả vai anh, đỡ người ngồi dậy: “Mới hơn một giờ thôi, vừa tiến vào đã thấy cậu có gì đó không ổn.”
“Là do bị con rối hồi tối dọa sao?” Nói rồi Hoắc Uẩn Khải duỗi tay nhéo gáy anh.
Lê Phi Phàm nương theo đó, tựa trán anh lên bả vai hắn, gian nan nuốt nước miếng nói: “Cũng không hẳn, chuyện đêm nay làm tôi rất muốn quay về dương gian.”
Con rối cổ xưa, giấc mơ quái dị.
Không có người bình thường nào sẽ gặp mấy chuyện này.
Một Lê Phi Phàm không bao giờ cúi đầu lại đột nhiên để lộ cái cổ yếu ớt rồi áp vào người khiến Hoắc Uẩn Khải có chút khó chịu. Hắn nhéo cổ anh muốn làm người ngẩng đầu lên, nhíu mày hỏi: “Có chỗ nào không thoải mái à?”
Lê Phi Phàm cũng không cậy mạnh: “Trái tim hơi khó chịu.”
Sắc mặt Hoắc Uẩn Khải thay đổi.
“Sao không nói sớm, thuốc để đâu?” Hắn nghiêm nghị nói.
Lê Phi Phàm: “Ở trong viện cũ, không cầm qua đây.”
“Chờ, tôi lập tức cho người đi lấy.”
Hoắc Uẩn Khải lót cái gối sau lưng anh rồi mới đứng dậy đi ra ngoài.
Lê Phi Phàm nhìn bóng lưng hắn biến mất ở cửa, qua hai giây sau mới chịu thu hồi ánh mắt.
Anh ấn ấn ngực, phát hiện dường như thời gian cách giữa hai lần phát bệnh tim lại rút ngắn đi, mà lần nào cũng liên quan tới việc nằm mơ . Lê Phi Phàm bắt đầu không xác định được là do cảnh trong mơ kí©h ŧhí©h nên trái tim mới không thoải mái, hay là do tim đập nhanh mới dẫn tới cảnh tượng trong mơ xuất hiện.
Tóm lại cái nào cũng khiến anh muốn mắng chửi người.
Là một người xuyên sách đến, anh không có ý định thay đổi thế giới, cũng không muốn gây cản trở cho cốt truyện.
Mục đích của anh chỉ là thay đổi kết cục nhân vật của mình mà thôi.
Trước mắt xem ra đã có hiệu quả, miễn là anh duy trì được cách nhìn hiện tại của Hoắc Uẩn Khải đối với mình thì về sau hắn sẽ không tàn nhẫn với anh, anh vẫn có lòng tin lắm.
Nhưng mà anh cũng không rõ vì sao mình lại nằm mơ.
Hơn nữa từ đầu tới cuối, trong sách không hề đề cập đến việc Lê Phi Phàm bị tim đập nhanh.
Lê Phi Phàm còn chưa thoát khỏi nghi hoặc này thì Hoắc Uẩn Khải đã cầm thuốc trở lại. Trong khay, trừ bỏ lọ thuốc nhỏ màu trắng còn có thêm một ly nước ấm.
“Uống thuốc trước đã.” Hoắc Uẩn Khải đặt khay trên đầu giường.
Lê Phi Phàm cầm lấy hai viên thuốc rồi nuốt vào chung với nước.
Hoắc Uẩn Khải thấy anh uống xong bèn lấy ly thủy tinh trong tay anh đặt bên cạnh, hắn nói: “Ngày mai sẽ để bác sĩ kiểm tr.a cho cậu lần nữa.”
Thật ra Lê Phi Phàm đoán có khám cũng không ra được gì.
Nhưng anh cũng không có ý định đùa với thân thể mình nên lập tức gật đầu.
“À, chuyện tối nay điều tr.a đến đâu rồi?” Lê Phi Phàm chợt nhớ tới, dựa vào đầu giường hỏi hắn.
Hoắc Uẩn Khải nhìn thoáng qua sắc mặt của anh, sau đó nói: “Đã điều tr.a xong, là một người hầu già của đại phu nhân nhà họ Hoắc trước kia, có lẽ bà ta thấy mình sắp ch.ết già, trước khi ch.ết cũng không quên thay chủ nhân mình giãy giụa một lần cuối cùng.”
Lời này của Hoắc Uẩn Khải dù ít hay nhiều cũng ẩn chứa một chút tàn nhẫn.
“Đại phu nhân?” Lê Phi Phàm nhớ lại: “Đó chẳng phải là người vợ đầu tiên của cha anh, là mẹ ruột của Hoắc Kính, là bà ruột của Hoắc Thất sao?”
“Là bà ta.”
“Cũng không đúng, không phải trên con rối viết là toàn bộ nhà họ Hoắc sao? Không lẽ người hầu này lại đi nguyền rủa cả con trai, rồi con trai của con trai chủ nhân luôn sao, chủ nhân của bà ta sẽ không đội mồ sống dậy chứ?”
Lê Phi Phàm uống thuốc xong, lúc này cũng tỉnh lại không ít.
Hoắc Uẩn Khải thấy anh như vậy, hỏi: “Không sợ sao?”
“Tôi... Thật ra cũng không sợ đến thế.” Lê Phi Phàm xấu hổ gãi cằm: “Đó là vì không nghĩ tới vũng nước của người nhà giàu mấy anh sâu như thế, còn có cả những thứ này.”
Hoắc Uẩn Khải vừa kéo chăn cho anh vừa giải thích: “Cha tôi kết hôn vô cùng sớm, là liên hôn với mẹ Hoắc Kính, quan hệ coi như không nóng không lạnh. Sau này ông ta phát hiện thật ra đại phu nhân thích một người khác nên bắt đầu cặp kè ở bên ngoài, hai người làm ầm ĩ rất khó coi. Vài năm sau, người đàn ông mà đại phu nhân thích chợt bệnh ch.ết, từ đó về sau bà ta có chút điên điên khùng khùng, luôn nghĩ là nhà họ Hoắc hại cả đời bà ta.
Bà ta còn đưa bài vị của tên đàn ông ấy vào trong phòng riêng của mình, ngày nào cũng mời đại sư tụng kinh.”
Lê Phi Phàm càng nghe càng đần ra.
Anh khô cằn nói: “Thật là cẩu huyết.”
Không chỉ có cuốn sách gốc cẩu huyết, ngay cả chuyện của thế hệ trước cũng ngoằn ngoèo ly kỳ như thế.
Hoắc Uẩn Khải: “Cho nên bà ta sẽ không để bụng con trai của mình, càng đừng nói cháu trai.”
“Vậy người ở bên ngoài nói nguyền rủa cụ bà nhà họ Hoắc, cũng là bà ta làm sao?”
“Bà ta quả thật có làm qua việc này.” Hoắc Uẩn Khải nói: “Nhưng vấn đề là bà cụ lúc còn trẻ đã có bệnh, tuổi càng lớn thì càng khó chịu hơn, cho nên lời nguyền rủa cũng chỉ đơn thuần là nói bậy.”
Lê Phi Phàm gật gật đầu: “Vậy thì bà hầu già này trung thành đấy, mặc dù là ngu trung.”
“Người cũng không còn sống được bao lâu, tôi sẽ không đưa bà ta tới cục cảnh sát.”
Lê Phi Phàm không lạ gì cách xử lý của hắn, anh lại nghĩ tới một chuyện: “Người hầu già này không phải nên ở lại nhà cũ sao? Sao lại tới Ngọc Kinh Viên làm gì?”
“Vì con trai của người hầu già kia chính là thợ trồng hoa trong vườn được chú Phúc tìm tới.” Hoắc Uẩn Khải không giải thích nhiều với anh, chỉ nói: “Về sau sẽ không còn xuất hiện loại chuyện này nữa.”
Lê Phi Phàm cảm nhận được sự an ủi rõ ràng.
Anh cố gượng nói: “Tôi không để ý.”
“Ừ, không để ý.”
Lê Phi Phàm: “...”
Anh đoán lúc nãy mình bị ác mộng làm cho sợ tới mức phải uống thuốc tim đập nhanh, e là hình tượng sợ ma quỷ ấy đã khắc sâu trong đầu Hoắc Uẩn Khải.
Quá mất mặt.
Anh ho khan một tiếng, nhìn xung quanh: “Đêm nay anh ngủ ở đâu?”
“Ở đâu cũng được, qua phòng bên cạnh đi.”
“Thôi bỏ đi, đều đã trễ thế này.” Lê Phi Phàm gọi hắn lại: “Phòng bên cạnh chưa dọn dẹp, nếu anh có thể chịu đựng nằm chung với tôi trên một chiếc giường thì cứ ngủ tại đây đi, dù sao đều là hai người đàn ông,sợ cái gì.”
Hoắc Uẩn Khải nhìn anh một cái, vứt lại cái áo khoác mới cầm lên, xem ra là đồng ý.
Lê Phi Phàm mới toát ra một thân mồ hôi lạnh, đang định đi tắm thì đã bị Hoắc Uẩn Khải ngăn cản.
“Cứ ngủ đi, tắm nửa đêm rất dễ bị cảm.”
Cho nên anh lại bỏ ý định này.
Khác với lúc trước, ngoài miệng Lê Phi Phàm cứ đùa Hoắc Uẩn Khải, kêu hắn ngủ với mình, đến khi hai người thực sự nằm chung trên một cái giường thì anh mới phát hiện cảm giác tồn tại của Hoắc Uẩn Khải rất mạnh.
Lê Phi Phàm ở chung phòng với hắn không phải lần một lần hai, anh biết hắn ngủ khá yên tĩnh. Nhưng nằm chung một chiếc chăn bông, cho dù khoảng cách giữa hai người còn nhét thêm được một người thì Lê Phi Phàm vẫn có thể cảm nhận được nhiệt độ của Hoắc Uẩn Khải.
Cảm giác về sự hiện diện vô hình ấy lúc đèn tắt cứ như một cái bàn chải nhỏ cào loạn trong lòng anh.
Lê Phi Phàm cảm thấy rất kỳ quái, trước kia anh không phải chưa từng nằm chung với anh trai, nhưng cảm giác hoàn toàn không giống vậy.
Trong bóng tối, Hoắc Uẩn Khải đột nhiên mở miệng: “Nhích tới nhích lui, là còn đang suy nghĩ chuyện buổi tối sao?”
Lê Phi Phàm cũng không biết bản thân mình luôn động đậy.
Anh lập tức nói: “Không, tôi đang nghĩ chắc thận của anh tốt lắm.”
Không khí đột nhiên yên tĩnh vài giây.
Cuối cùng Hoắc Uẩn Khải nói: “Thận của tôi có được hay không cậu không cần quan tâm, ngược lại một người vừa nằm mơ đã đổ mồ hôi đầm đìa thì biết ngay là thân thể bị suy nhược. Ngủ đi, đừng lộn xộn nữa.”
Lê Phi Phàm: “...Ừm.”
Mẹ nó, có người đàn ông nào sẵn lòng bị người ta nhận xét là yếu chứ.
Lê Phi Phàm cũng cho rằng mình sẽ ngủ không được, nhưng anh lại mơ mơ hồ hồ chìm vào giấc ngủ nhanh chóng.
Mà không còn nằm mơ lung tung nữa.
Ngày hôm sau tỉnh lại, anh không thấy bóng dáng Hoắc Uẩn Khải trong phòng.
Anh xuống lầu ăn cơm sáng, tình cờ gặp phải Thịnh Hòa đang buồn bã ỉu xìu, nghĩ đến đêm qua cô gái nhỏ này bị dọa thét chói tai, vừa nghĩ đã thấy tội nghiệp: “Con gái, con còn sợ không? Hôm nay đưa con đi ra ngoài hóng gió, chịu không.”
Thịnh Hòa uể oải nhìn anh một cái, thế mà còn phối hợp với anh.
“Không được đâu cha, hôm nay Nhị gia đã dặn dò cha phải đi gặp bác sĩ mà.”
Lê Phi Phàm suýt quên việc này.
Anh cứ nghĩ mình sẽ tới bệnh viện giống như trước kia, kết quả chưa đến nửa giờ đồng hồ, một ông lão mặc đồ trắng đã vào nhà.
Ông mang theo hòm thuốc đi vào, miệng cười tủm tỉm.
Thấy anh liền nói: “Nhị gia đích thân mời tôi đến khám bệnh tại nhà, tôi còn tưởng là trưởng bối lớn tuổi nhà ai, không ngờ người bệnh lại là một thiếu niên trẻ tuổi mặt mũi không tồi.”
Chị Lan cũng tiến vào, theo sau còn có Trì Cận và Thành Dư Nam.
Có vẻ hai người này tới tìm Hoắc Uẩn Khải, Trì Cận thấy Lê Phi Phàm cũng nói: “Lúc trước sao lại không biết cậu bị bệnh thế, ngay cả ông Chúc cũng mời tới.”
Chị Lan giải thích cho anh: “Ông Chúc là bác sĩ gia đình của cụ bà trước đây.”
Khó trách người này nhắc tới Hoắc Uẩn Khải giống như nhắc tới một đứa trẻ.
“Chào ngài.” Lê Phi Phàm gật đầu với ông: “Làm phiền ngài rồi.”
“Không phiền không phiền.” Ông lão xua tay nói: “Năm đó bà cụ Hoắc phải khổ sở chịu căn bệnh này, y thuật của tôi cũng có giới hạn, nhiều lắm chỉ có thể làm thân thể bà chuyển biến tốt hơn một ít, từ đầu đến cuối vẫn không có biện pháp diệt trừ tận gốc. Nhị gia hiện giờ tín nhiệm tôi, cũng là vinh hạnh của tôi.”
Chị Lan mời ông bác sĩ già vào trong phòng ngồi.
Chị xúc động nói: “Ngài đã về hưu nhiều năm, tôi thật sự không ngờ Nhị gia sẽ mời ngài đến đây.”
Trong tiếng cười của ông Chúc tràn đầy năng lượng.
“Có thể ra cửa đi dạo một chút cũng khá tốt.”
Chị Lan dẫn người vào trước, Lê Phi Phàm còn vẫn còn đứng tại chỗ.
Trì Cận nhìn anh từ trên xuống dưới, chần chờ hỏi: “Bệnh của cậu có nghiêm trọng quá không?”
“Cảm ơn, tối hôm qua sống ở cõi âm, hy vọng là không nghiêm trọng lắm.”
Trì Cận dở khóc dở cười: “Chuyện đêm qua bọn tôi cũng có nghe nói, mẹ tôi thân là nữ chủ nhân của một công ty mà còn cầu Thần bái Phật mỗi ngày đấy, loại chuyện này của nhà họ Hoắc thấy nhiều nhưng không thể trách.”
Lê Phi Phàm không muốn tiếp tục cái đề tài này, anh nhìn hai người bọn họ: “Sao các anh lại tới đây?”
“Có việc cần tìm Uẩn Khải.” Trì Cận nói.
Thành Dư Nam theo sau anh ta, trưng ra một bộ mặt vô cảm. Có lẽ cuộc điện thoại lần trước không vui vẻ gì, không ai muốn chào hỏi đối phương trước.
“Anh đi hỏi chú Phúc đi, buổi sáng tới giờ tôi còn chưa gặp.” Lê Phi Phàm nói.
Trì Cận gật đầu: “Vậy bọn tôi đi trước đây.”
Trì Cận nói xong, Thành Dư Nam lập tức xoay người đi trước, bàn tay vốn để bên hông của anh ta chợt lóe qua trước mắt Lê Phi Phàm.
“Chờ đã!” Lê Phi Phàm đột nhiên lên tiếng.
Hai người đồng thời dừng lại nhìn anh.
Lê Phi Phàm cau mày chỉ vào người Thành Dư Nam: “Anh giơ tay lên cho tôi xem.”
Thành Dư Nam nhíu mày liếc qua anh một cái, nhưng đôi tay vẫn nghe theo giơ lên.
Một chiếc nhẫn bạc màu trắng sáng vừa vặn nằm trên ngón cái.
Trong lòng Lê Phi Phàm cuồn cuộn sóng to gió lớn, nhưng anh vẫn bình tĩnh hỏi một câu: “Chiếc nhẫn này từ đâu ra thế?”
“Cái này à, không đáng bao nhiêu tiền.” Trì Cận trực tiếp thay Thành Dư Nam trả lời: “Bọn tôi mua nó ở một quầy hàng ven đường vài năm trước lúc ra nước ngoài. Là Dịch Khinh mua, vậy mà cậu ta lại đeo chiếc nhẫn nát như vậy tới tận bây giờ.”
Mấy người chúng tôi, nghe lời này Lê Phi Phàm liền biết đã có ai.
Chiếc nhẫn có liên quan đến Thư Dịch Khinh, tất nhiên Thành Dư Nam sẽ rất coi trọng, không tồn tại khả năng bị đổi cho ai.
Nhưng Thành Dư Nam không nên ch.ết sớm như vậy chứ.
Lê Phi Phàm mải nghĩ, vụ nổ mạnh lần trước Hoắc Uẩn Khải cũng không có việc gì, nói không chừng lần này cũng chỉ là hình ảnh sai lầm gì đó thôi.
Thành Dư Nam thấy sắc mặt anh không đúng bèn nhíu mày hỏi anh: “Có chuyện gì sao?”
Lê Phi Phàm lắc đầu.
“Không có gì.”
Ngập ngừng hai giây, lương tâm hơi bứt rứt: “Gần đây cố đừng có đi vào góc nào một mình, không an toàn.”
Hai người đối diện: “...”
Lê Phi Phàm: “Quên đi, coi như tôi chưa nói gì hết!”
Anh cảm thấy bản thân mình hiện tại cứ âm phủ làm sao ấy.
Cứ như thần côn (*) vậy.
(*) Thần côn: Những người giả mình có phép thuật hoặc cả khả năng siêu phàm nào đó để lừa bịp nhằm trục lợi từ người khác.