Chương 33
Ông Chúc là một vị bác sĩ Đông y cực kì truyền thống, ông biết bắt mạch, còn biết châm cứu.
Lê Phi Phàm ngồi bên bàn nhìn một loạt ngân châm dài ngắn không giống nhau bên kia, anh lập tức cảm thấy mình thật sự không thể cười nổi nữa. Anh miễn cưỡng nhếch khóe miệng nói: “Tôi cảm thấy hiện tại mình còn khá ổn, nếu không thì ngài cứ tùy tiện viết cho tôi hai đơn thuốc, tôi uống thử rồi lại nói sau ha?”
Ông lão ngẩng đầu liếc mắt nhìn anh một cái, cười đáp: “Người trẻ tuổi nên dũng cảm chút đi.”
Lê Phi Phàm: “...Tôi rất dũng cảm.”
“Châm cứu bằng ngân châm không đau lắm đâu.” Ông lão bị vẻ mặt của anh chọc cười, vừa rút một cây ngân châm dài cỡ nửa bàn tay ra, vừa nói: “Tình huống của cậu không giống bà cụ Hoắc năm đó, không có bất cứ biến chứng gì, nó chủ yếu liên quan đến áp lực tinh thần và cảm xúc của bản thân cậu. Cho nên điều trị bằng phương pháp châm cứu của Trung y sẽ có hiệu quả tốt hơn.”
Chị Lan bên cạnh nghe được bèn nghiêm mặt lại.
Chị lập tức nói: “Vậy tình huống sau này của cậu ấy sẽ nặng hơn sao?”
“Nếu cô đã hỏi thì tôi phải nói thật là không thể bảo đảm sẽ không nặng thêm.” Lão Chúc vừa ấn huyệt vị trên tay Lê Phi Phàm, vừa nhìn Lê Phi Phàm thông qua chiếc kính lão sắp rớt đến chóp mũi, giọng điệu có điều ẩn ý: “Một khi đề cập đến vấn đề tâm lý, cho dù bác sĩ có giỏi cỡ nào cũng chỉ có thể trị phần ngọn, không chữa được tận gốc.
Khí huyết không đủ, lo lắng, uất ức đè nén, đau buồn trong thời gian dài, suy nghĩ quá độ hay cảm xúc quá kích động cũng sẽ ảnh hưởng rất lớn đối với tâm lý của một người. Tuổi cậu còn trẻ như vậy phải biết thông suốt, nhìn rõ sự việc.”
Lê Phi Phàm xấu hổ.
Đặc biệt khi thấy Thịnh Hòa nhìn anh như thể anh sắp ch.ết, đôi mắt chị Lan cũng đỏ hoe, anh lập tức xoay người nhìn chị Lan nói với giọng bất đắc dĩ: “Chị Lan, chị làm gì vậy, chị xem em có giống một người sẽ lo lắng, phiền muộn không?”
Nói xong lại nhìn ông lão trước mặt: “Ông Chúc, tuy bác sĩ đều có thói quen ba phần nguy hiểm nói thành bảy phần, nhưng ông dọa người như thế không tốt đâu, cơ thể tôi thế nào tôi tự biết.”
Trung y hay Tây y đều kết luận giống nhau, điều này chứng minh nó vẫn rất có lý.
Nhưng sự tồn tại bản thân anh thì không hẳn vậy.
Anh xuyên vào đây, tuy cũng đau đầu vì tình huống của bản thân, nhưng anh không cảm thấy đây là chuyện lớn lao gì.
Anh có thể thoải mái chấp nhận sự thật rằng mình là một người đàn ông mà phải dựa vào một tên đàn ông khác, có thể thản nhiên đối mặt với biết bao phiền toái mà thân phận này mang lại, đối phó với những việc không đâu vào đâu liên tục ập tới.
Trong mắt Lê đại thiếu gia, cho dù chỉ còn một ngày thì vẫn phải tiếp tục sống.
“Thế thì cậu suy nghĩ nặng nề quá rồi.” Chị Lan không hài lòng nhìn anh.
Sau đó chị nhíu chặt mày, tiếp tục nói: “Nếu cậu vẫn tiếp tục như vậy, chị sẽ nói cho Nhị gia ngay lập tức, từ nay về sau cậu đừng nghĩ đến chuyện ra ngoài, cứ ở lại hoa viên này cùng đám già trẻ lớn bé bọn tôi cho tốt đi.”
Lê Phi Phàm nhức đầu: “Sao em có thể cứ sống thế được?
Em chưa làm gì mà, đúng không?”
“Cậu chưa làm gì, thế sao chị chẳng bao giờ thấy cậu ngồi yên.” Chị Lan tức giận nói: “Trước đây Nhị gia không cho cậu tới công ty, chính cậu cũng nói mình sẽ ngoan ngoãn ở nhà bao nhiêu lần, hiện giờ lại đi đến đó, công ty Nhị gia bận, cậu cũng chạy theo. Nhị gia đợi cậu ở trong phòng, cậu còn đi chơi với Hoắc Thất. Cậu nói xem cậu đã làm được chuyện tốt gì rồi.”
Tự nhiên anh bị dạy dỗ một trận.
Lê Phi Phàm không thể giải thích nhịp tim anh tăng nhanh không phải bởi vì mệt nhọc, càng không phải bởi vì cảm xúc của mình có vấn đề.
Mặc dù anh cũng không hiểu ra sao, nhưng tóm lại anh là một người bình thường.
Anh đành phải nói với chị Lan: “Thứ quan trọng nhất của một người đàn ông không phải là sự nghiệp hay sao.”
“Vậy cậu cũng phải sống mới lo sự nghiệp được.”
“Nghiêm trọng, nghiêm trọng lắm.” Ngay cả ông Chúc cũng nói giúp, ông nói với chị Lan: “Mỗi ngày ở trong phòng quả thật không có lợi trong việc hồi phục, giữ cho thể xác và tinh thần thoải mái là điều quan trọng nhất.”
Lê Phi Phàm kéo tay chị Lan: “Được rồi, đừng tức giận, tức giận sẽ nhanh già.”
“Chị thấy cậu vẫn nghĩ không ai trị được cậu.”
“Không thể nào, chị Lan mà trị thì chỉ có chuẩn.”
“Cậu cứ lảm nhảm đi.”
Một tiếng sau, ông Chúc được chú Phúc dẫn vào phòng làm việc của Hoắc Uẩn Khải, Lê Phi Phàm không hề hay biết.
Hoắc Uẩn Khải cho anh nghỉ phép hai ngày để nghỉ ngơi.
Lê Phi Phàm không cần theo hắn tới công ty, hơn nữa anh cũng không phụ trách cái gì, không đi cũng không sao.
Ngoài ra, trong mắt nhiều người lớn tuổi, viện lúc trước anh ở ít nhiều cũng dính vận xui. Chú Phúc nói sẽ tìm người xây lại sau khi đã dọn dẹp kỹ lưỡng, tạm thời sẽ không để ai ở đấy, anh cũng không thể dọn về ở.
Nhưng viện chính Hành Vân Uyển có rất nhiều phòng.
Sau khi anh nói mình muốn ở phòng riêng, hắn lập tức kêu người dọn dẹp phòng bên cạnh cho anh.
Kể từ đây, trong mắt những người khác, Lê Phi Phàm đã hoàn toàn lọt vào mắt xanh của Nhị gia nhà họ Hoắc. Suy cho cùng thì khu vườn lớn như vậy, ngay từ đầu Hoắc Uẩn Khải không cho anh chuyển đến sống một mình, nhưng sau khi dời đến, anh vẫn cứ sống một mình, dù cho anh có đi theo Hoắc Uẩn Khải ra ra vào vào bao lần cũng khiến người ta có cảm giác hắn đang nuôi một món đồ chơi bên người.
Ngọc Kinh Viên hiện giờ không còn giống Ngọc Kinh Viên lúc ban đầu nữa.
Nó là biểu tượng, là trung tâm của nhà họ Hoắc.
Mỗi ngày Hành Vân Uyển tiếp không biết bao nhiêu chính trị gia và doanh nhân vào cửa thăm hỏi, tuy đa số đều đã bị ngăn lại, nhưng không phải ai cũng chịu nổi cảnh người ra vào tấp nập này.
Giờ đây người muốn dựa hơi Lê Phi Phàm để vào cửa nhà họ Hoắc cũng tăng lên không ít.
Hơn nữa bọn họ nịnh bợ lấy lòng khắp nơi, mở miệng một cái là gọi cậu Lê.
Nhưng chỉ cần đóng cửa lại, khu vườn này dù có bao nhiêu người đi nữa cũng chỉ có một chủ nhân duy nhất.
Lê Phi Phàm có gà mờ cũng không coi bản thân mình là chính chủ, nhưng có người nịnh bợ anh cũng nghe, tặng quà anh cũng dám nhận.
Nghỉ bệnh đến ngày hôm sau, anh nhận được một món quà lớn.
Buổi tối Hoắc Uẩn Khải trở về, anh ôm thứ đồ kia để trước mặt hắn.
“Tỳ Hưu sao?” Hoắc Uẩn Khải cởi áo khoác, liếc mắt nhìn thứ trên bàn một cái: “Ở đâu vậy?”
“Cục trưởng Trương của Cục Đường sắt tặng đấy.”
Lê Phi Phàm thổi vài hạt bụi trên con Tỳ Hưu ngọc kia, ngồi tựa vào cái ghế bên bàn rồi nhìn Hoắc Uẩn Khải: “Ông ta muốn mở đường đến Ba Lĩnh, nhưng phải nhờ đến anh.”
“Nhờ tôi sao?” Hoắc Uẩn Khải cười khẩy một tiếng, treo quần áo lên rồi quay đầu nhìn: “Tôi thấy là nhờ cậu thì đúng hơn.”
Lê Phi Phàm ấn hắn ngồi xuống, bản thân thì đứng đằng sau hắn, nói: “Tôi biết hạng mục này sẽ thành công. Anh nhìn xem, Cục trưởng Trương nào biết Nhị gia trước nay luôn ủng hộ những chuyện ích nước lợi dân này, anh làm chuyện tốt nhưng lại giấu tên. Món quà này là ông ta nơm nớp lo sợ mà đưa đến, tôi cứ tiện tay nhận lấy vậy. Đợi xong việc, trong lòng ông ta sẽ nhớ kỹ lòng tốt của anh, một công đôi việc.”
Hoắc Uẩn Khải ngoảnh đầu lại liếc anh: “Thật không?”
“Không phải sao?” Lê Phi Phàm nói.
Hoắc Uẩn Khải không trả lời anh mà quay đầu nhìn đồ vật trên bàn.
“Thích cái này sao?” Hắn hất cằm hỏi.
Nói đến thứ này, Lê Phi Phàm lập tức nở nụ cười: “Phải nói là món quà này của ông ta đưa đến cũng đúng lúc lắm, hình như Hoắc Thất bên kia chuẩn bị thành lập công ty, tuy còn chưa trang hoàng xong, nhưng món đồ chơi này có thể chiêu tài đó, tôi nghĩ đặt trên bàn cũng không tồi.”
Hoắc Uẩn Khải: “Nếu cậu thích nó thế sao không mua đi.”
“Không mua.” Lê Phi Phàm vỗ đầu vật trang trí một cái: “Nó to như vậy, lại là đá Điền Hoàng không chứa một chút tạp chất, vàng cũng không so được. Ánh mắt tôi độc lắm, vào thời cổ đại chỉ có Hoàng đế mới có thể dùng, món đồ chơi này dù ra giá cao cũng không có ai bán, là một món đồ hiếm lạ.”
Hoắc Uẩn Khải nhướng mày nhìn anh: “Cậu cũng nghiên cứu về ngọc sao?”
“Ha ha, có một chút.” Tất nhiên Lê Phi Phàm sẽ không nói cho Hoắc Uẩn Khải, khi anh chưa bỏ vốn đầu tư vào điện ảnh đã từng đi theo một người trong nghề học qua chút ít, từng thấy qua không ít ngọc thạch, giờ gặp lại thì cứ có cảm giác ngứa ngáy.
Lê Phi Phàm đặt tay lên bả vai Hoắc Uẩn Khải, ngón trỏ với ngón giữa bắt chước theo người tí hon dọc theo ngực hắn đi xuống: “Cho nên, Nhị gia, ngài xem thứ này, ông ta...”
Hoắc Uẩn Khải đè tay anh lại, giọng điệu bất đắc dĩ: “Cậu muốn lấy lòng tôi thì lần sau thay đổi cách khác đi.”
“Đổi cách nào?” Lê Phi Phàm gãi lòng bàn tay Hoắc Uẩn Khải, phát hiện hắn cứng đờ trong nháy mắt, anh cúi người, ghé vào bên tai hắn thì thào nói: “Tôi mất tận ba trăm năm mới thành tinh, thứ mà tôi tu luyện chính là thuật quyến rũ. Giờ đây Nhị gia lại không cho tôi dùng, tôi sợ sẽ không sống được.”
“Lê Phi Phàm!”
Lê Phi Phàm ghé lên vai hắn cười ra tiếng.
Đợi anh cười đủ rồi mới nói: “Vậy tôi ôm nó đi nha.”
“Thích thì mang đi, tùy cậu.”
“Biết Nhị gia là người hào phóng mà.” Lê Phi Phàm vừa lòng ôm đồ đi, đi được nửa đường lại quay đầu: “Gia, chờ một ngày nào đó tôi phát tài rồi sẽ tặng quà hiếu kính ngài.”
Hoắc Uẩn Khải: “... Cút nhanh.”
Ngày hôm sau vừa khéo là cuối tuần, Lê Phi Phàm ôm đồ đi tìm Hoắc Thất.
Không gặp mới một thời gian ngắn mà tên này đã thay đổi rất nhiều. Tóc ngắn hơn, ăn mặc chỉn chu như sinh viên mới bước chân vào xã hội, cả người toát ra hơi thở thanh xuân.
Đây là lần đầu tiên Lê Phi Phàm tới văn phòng của Hoắc Thất.
Thật ra không gian cũng không nhỏ, ít nhất cũng phải hai trăm mét vuông, chỉ có điều xung quanh có hơi vắng vẻ.
“Thứ này anh lấy từ đâu ra đấy?” Hoắc Thất đi theo sau anh, mở vật trong tay ra hỏi.
Lê Phi Phàm thuận miệng nói: “Tôi lừa được từ chỗ chú Hai cậu đấy.”
Hoắc Thất nhìn anh với vẻ mặt một lời khó nói hết.
Tầng bọn họ đang đứng là tầng thứ mười bảy, tất cả vẫn còn là phôi thô, dưới chân để vài tấm ván gỗ và đống đá cát. Lê Phi Phàm mải nhìn trên đỉnh đầu, không cẩn thận dẫm phải một tấm ván gỗ, lập tức lảo đảo một cái.
“Không sao chứ?!” Hoắc Thất muốn duỗi tay giữ anh lại.
Lê Phi Phàm cố gắng đứng vững, xua tay với cậu: “Không sao.”
Hoắc Thất ôm đồ đi theo anh vào bên trong, qua một lát lại hỏi: “Nghe nói anh bị bệnh?”
“Cậu nghe ai nói?” Lê Phi Phàm quay đầu lại.
Hoắc Thất: “Anh có nghe được trọng điểm không vậy, anh quan tâm tôi nghe ai nói làm gì.”
“Tôi phát hiện thằng nhóc cậu gần đây có chút hung hăng nhé.” Lê Phi Phàm bước hai bước tới chỗ cậu, giơ tay lên như muốn đánh cậu.
Hoắc Thất lập tức nâng cánh tay lên chắn.
Lê Phi Phàm bị dáng vẻ túng quẫn của cậu làm cho tức cười, anh nói: “Yên tâm, không đánh cậu đâu.” Anh nhìn xung quanh một vòng rồi nói: “Bản thân tôi cũng không nghĩ cậu có thể làm tới bước này. Hoắc Thất, cậu được đấy.”
Hoắc Thất đỏ bừng mặt.
Thấy anh nhìn khắp nơi, cậu hơi gắt: “Tự nhiên lại nói mấy lời này làm gì, buồn nôn ch.ết đi được.”
“Tôi buồn nôn sao?” Lê Phi Phàm không còn gì để nói: “Cậu đây là muốn tôi mắng cậu đúng không.”
“Đừng chuyển chủ đề, anh còn chưa trả lời tôi đâu.”
Lê Phi Phàm lại bị đưa về chủ đề cũ, anh nhặt một cái đinh sắt bị rỉ sét trên mặt đất, nhắc nhở: “Cẩn thận dưới chân.
Tôi không sao, bệnh cũ thôi.”
Hoắc Thất chợt đứng im không nói.
Hai giây sau, cậu đi tới trước mặt Lê Phi Phàm.
“Sao vậy?” Lê Phi Phàm khó hiểu nhìn cậu.
Hoắc Thất nhíu mày: “Có phải anh sống không được tốt không?”
“Hả?”
“Tôi hỏi anh có phải anh sống không được tốt không!”
Ánh mắt Hoắc Thất trở nên nghiêm túc: “Thân thể anh không thoải mái nhưng chú Hai tôi lại mặc kệ anh đúng không, ở Ngọc Kinh Viên có phải tất cả mọi người đều làm khó anh không, anh nói thật cho tôi biết đi.”
Lê Phi Phàm: “Cậu đang quan tâm tôi sao?”
“Ai thèm quan tâm anh!”
Lê Phi Phàm nhăn nhó: Ừm... Trẻ nhỏ thật khó dỗ.
Sau đó anh nói: “Tôi đang rất khỏe, ngài không cần nhọc lòng đâu.”
“Anh còn lừa tôi.” Hoắc Thất túm chặt cánh tay anh: “Anh thật sự cho rằng tôi là đứa trẻ lên ba không hiểu gì đúng không? Thoạt nhìn anh sống rất vui vẻ, nhưng sau lưng, sau lưng chắc chắn luôn buồn phiền đau khổ.”
“Cậu chủ à.” Lê Phi Phàm giơ tay sờ trán cậu một cái: “Cậu tìm đâu ra cái kịch bản khổ tình này thế? Đừng có tự tưởng tượng nữa.”
Hoắc Thất lườm anh.
Lê Phi Phàm thở dài: “Không ai bắt nạt tôi cả, tôi được ăn no mặc ấm, thân thể khỏe mạnh, tinh thần sảng khoái.”
“Đồ lừa đảo!”
“Rốt cuộc thì tôi đã lừa cậu chỗ nào?”
“Nếu không phải sống không tốt, thế sao anh phải tự mình kiếm tiền?”
Lê Phi Phàm bị kết luận này của cậu làm cho dở khóc dở cười, mở miệng nói: “Tôi không biết từ nhỏ Thái Tử cậu đã sống cuộc sống sung túc đầy đủ thế nào, nhưng tôi cần phải nói cho cậu biết, trong mắt người thường, có thể tự mình nuôi sống bản thân là yêu cầu tồn tại cơ bản và quan trọng nhất, mà sự nghiệp thành công là mục đích cuối cùng của tinh thần và vật chất, có hiểu không?”
Hoắc Thất lắc đầu: “Không hiểu.”
“Không hiểu thì đừng hiểu.”
“Vậy chú Hai đối xử với anh, chú ấy...”
“Anh ấy yêu tôi, cực nuông chiều tôi.” Lê Phi Phàm nói: “Trên thế giới nhiều người như vậy, anh ấy chỉ cưng chiều mỗi tôi.”
Hoắc Thất bĩu môi nhìn anh, Lê Phi Phàm nhìn mà muốn đánh.
Cuối cùng Hoắc Thất nói: “Tóm lại anh yên tâm, tôi sẽ thay anh kiếm tiền, kiếm thật nhiều tiền.”
“Cái gì vậy.” Lê Phi Phàm nghiêm túc nhìn cậu nói: “Hoắc Thất cậu nghe rõ cho tôi, lúc trước tôi tới tìm cậu không hề có bất cứ toan tính thiệt hơn gì, tất cả những nỗ lực cậu bỏ ra bây giờ, tất cả những giá trị cậu nhận lại đều sẽ quay về với cậu. Trước mắt chúng ta đang ở thế đôi bên cùng có lợi, nhưng cậu kiếm tiền không phải vì tôi, tôi sẽ không lấy thứ không thuộc về mình. Hơn nữa nếu trong tương lai có một ngày tôi phát hiện những chuyện cậu làm vượt qua giới hạn của tôi, hoặc là uy hϊế͙p͙ đến tôi, tôi sẽ đá văng cậu đi không chút do dự.”
Hoắc Thất nghe xong giận dỗi liếc anh, cuối cùng hỏi một câu: “Thế giới hạn của anh là gì?”
“Ví dụ như.” Lê Phi Phàm nghĩ một lát, sau đó mới nói: “Vì người đàn ông nào đó mà mang toàn bộ công ty đi đánh cược chẳng hạn, hay ví dụ như lấy trứng chọi đá đi đấu với chú Hai của cậu, kết quả động tới lợi ích của tôi, đại khái chính là như vậy.”
Hoắc Thất nhìn chằm chằm anh: “Nếu người đàn ông đó là anh thì sao?”
“Dùng tiền của tôi tiêu trên người tôi sao? Vậy mà cậu cũng nghĩ ra cho được.” Lê Phi Phàm chỉ vào người cậu: “Cậu dám động đến tiền của tôi, tôi sẽ không để yên cho cậu.”
Thoạt nhìn Hoắc Thất bị tức không nhẹ, lông ngực phập phồng lên xuống mấy lần.
Cuối cùng cậu nói: “Anh chỉ biết đến tiền!”
Lê Phi Phàm nhướng mày: “Đúng vậy, tiền nắm trong tay mới là tiền thật, chờ sau này cậu bị xã hội đánh cho bầm dập mới hiểu được.”
“Tôi không muốn hiểu!”
“Sao mỗi lần gặp tôi cậu đều cáu gắt thế hả.”
Hoắc Thất suýt nữa trầm cảm luôn.
Cậu ta ngồi xổm ở góc tường giận dỗi.
Lê Phi Phàm vòng qua người cậu, đi đến một chỗ chưa gắn cửa sổ, tay anh đè lên bệ xi măng bên cạnh, thò đầu ra nhìn xuống.
Chỗ này khá cao nên Lê Phi Phàm liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy phố bar lúc trước bọn họ đến cách không xa lắm. Hiện tại anh có hai cửa hàng bán lẻ, chỉ có điều còn chưa cho thuê, cũng chưa đưa vào sử dụng.
Sau đó anh chuyển mắt, ngay lập tức chú ý tới con phố sau lưng.
Mấy chữ “Tiệm làm tóc chị Lệ” ban ngày vẫn chưa sáng đèn, nhìn từ đằng xa là thấy được dấu vết cũ kĩ cùng với nét chữ loang lổ trên đó, ấy thế mà lại rất hòa hợp với đường phố vắng vẻ xung quanh.
Lê Phi Phàm sửng sốt vì sự trùng hợp này, không chỉ có cửa tiệm cắt tóc đó, mà ngay cả con hẻm nhỏ bên cạnh tiệm nhìn từ góc độ này cũng giống hệt như giấc mộng của anh.
Anh cho rằng nơi mà anh mơ rất hẻo lánh.
Nhưng ai có thể ngờ lại có một con hẻm cũ kỹ nằm ngay bên kia quán bar trên con phố nhộn nhịp như vậy.
Lê Phi Phàm ngẩn người nhìn về phía bên đó.
“Anh đang nhìn gì vậy?” Hoắc Thất thấy anh đứng lặng hồi lâu không có động tĩnh gì, cuối cùng vẫn chủ động đi tới chỗ anh.
Lê Phi Phàm liếc nhìn cậu một cái, chỉ tay sang bên kia nói: “Nếu không nhìn từ trên cao thì không biết hai bên chênh lệch lớn như vậy.”
“Anh nói bên kia sao.” Hiện tại Hoắc Thất đã làm nhiều việc nên rất rõ khu vực này, cậu nói: “Thật ra nơi đó đã được quyết định phá bỏ rồi chuyển đi từ lâu, nói là muốn xây dựng công viên hay cái gì đó, nhưng nghe nói là kinh phí phá dỡ và di dời chưa thương lượng được, hơn nữa khá nhiều cư dân cũ không muốn rời đi nên đành trì hoãn.
Bình thường cũng không ai đến đó.”
Lê Phi Phàm không quan tâm cái này lắm.
Tình cờ anh lại phát hiện nơi này, dù ít hay nhiều trong lòng vẫn có chút nghi hoặc.
Anh không thể coi như chưa thấy gì.
Hoắc Thất nhìn anh: “Anh không sao chứ? Anh còn chưa hết giận tôi sao, làm gì mà nghiêm túc thế?”
“Không có gì.” Lê Phi Phàm thu lại ánh mắt: “Đi thôi.”
Biết nơi đó thì đã sao, anh cũng không biết nó có phải là thật hay không, cho dù nó là thật đi chăng nữa, anh cũng không biết cụ thể là buổi tối ngày nào.
Hoắc Thất nhìn chằm chằm anh chuẩn bị xuống lầu.
Tới lối vào cầu thang, đột nhiên Lê Phi Phàm dừng chân.
“Cậu có số điện thoại của Thành Dư Nam không?”
“Hả?”
“Thành Dư Nam, cậu có số điện thoại của anh ta không?”
Hoắc Thất khó hiểu, lấy điện thoại ra: “Có, sao vậy?”
“Gọi điện thoại cho anh ta, hỏi anh ta tối nay đi đâu? Cậu cứ nói lâu lắm rồi chưa gặp anh ta, muốn hẹn anh ta đi ăn cơm, xem anh ta có thời gian không.”
Hoắc Thất: “Thế sao anh không tự mình hỏi đi? Hơn nữa yêu cầu này của anh thật khó hiểu.”
“Tôi và anh ta có thù oán với nhau mà, mỗi lần gặp anh ta tôi lại tức.” Thái độ của Lê Phi Phàm không hề hoà nhã, anh nói: “Cậu có gọi không thì bảo.”
“Gọi gọi gọi, gọi liền đây.”
Hoắc Thất gọi một cuộc điện thoại cho Thành Dư Nam, chuông vang không đến hai tiếng đã có người bắt máy.
“Hoắc Thất? Có chuyện gì sao?” Là giọng của Thành Dư Nam.
Tên nhóc này không biết diễn kịch, há mồm liền nói: “Lê Phi Phàm hỏi tối nay anh có thời gian không, anh ta muốn hẹn anh ăn một bữa cơm.”
Lê Phi Phàm: “...”
Thành Dư Nam bên kia: “...”
Qua hai giây, giọng nói bên kia đã thay đổi.
“Ở đâu?” Giọng ai đó đều đều vang lên.
Là Hoắc Uẩn Khải.
Ai biết hắn lại đang ở chung với Thành Dư Nam chứ.
Hoắc Thất nhìn Lê Phi Phàm một cái, thành thật chào: “Chú Hai.”
Lê Phi Phàm cầm điện thoại.
“Ở bên ngoài.” Anh nói.
Có vẻ Hoắc Uẩn Khải đang vội, có thể nghe thấy tiếng trang giấy lật qua lật lại, hắn hỏi: “Có chuyện muốn nói với Dư Nam sao?”
Lê Phi Phàm lúng túng một giây: “Không có.”
“Vậy thì buổi tối về nhà ăn, tôi kêu người đi đón cậu.”
Lê Phi Phàm đá hòn đá nhỏ dưới chân: “Ờ.”