Chương 25: Dỗi
Lúc tiến vào trấn nhỏ, xe có dừng lại một lần tại chỗ kho hàng, anh dùng tinh thần lực góp nhặt vật tư trong kho hàng, lúc chuẩn bị đi, lại phát hiện trung tâm than đá ngay ở bên cạnh, anh lại dùng tinh thần lực góp nhặt toàn bộ than đá ở đó.
Hấp thu tinh hạch từ thây ma, năng lượng thuận lợi tiến vào đã làm anh tiến được lên cấp hai, cho nên Hàn Triều đánh giá quá cao dị năng chứa đựng của mình, thu xong hai trung tâm trung chuyển vật tư, tinh thần lực của anh đã có điểm vô dụng, vì thế khi tiến vào thương trường không cẩn thận thăm dò hoàn cảnh phụ cận, cho nên mới tạo thành cục diện bị thây ma vây khốn.
Anh sở dĩ muốn cản phí sau cũng là vì chuyện này, anh không thể để cho người khác bởi vì phán đoán sai lầm của mình mà xảy ra chuyện ngoài ý muốn, chính là anh không nghĩ tới đại ca mình thế mà lại vứt bỏ mình, thậm chí ở thời điểm vẫn còn an toàn mà lựa chọn vứt bỏ!
"Nè! Tôi nói Hàn đội trưởng anh đủ rồi nha, anh cho rằng thu đồ vật không cần dị năng sao? Chính dị năng của anh mới nhiều ít nha, ghê gớm một lúc phát ra 3 cái lưỡi dao gió liền không còn chút nào đi!"
Thích Thất không biết Hàn Triều thu đồ vật vào không gian có phải dùng dị năng hay không, nguyên văn cũng không nói cụ thể đến vấn đề này, nhưng chỉ xem sắc mặt Hàn Triều tái nhợt liền biết là dị năng sử dụng quá độ, hơn nữa vừa rồi Hàn Tiến không đợi Hàn Triều, hiện tại lại chỉ trích anh, Thích Thất bực bội bất chấp tất cả hướng tới Hàn Tiến mà dỗi.
Nghe được Thích Thất nói, sắc mặt Hàn Tiến trở nên xanh mét, ánh mắt nghiêm khắc bắn về phía cô, dọa Thích Thất chạy nhanh lùi về phía sau Hàn Triều. Cô làm sao vậy? Bị quỷ bám vào người sao? Đây là nam phụ nha, về sau là nam phụ rất có quyền thế ở thành phố B, làm nguyên chủ ở thành phố B không sống tốt nổi, sao cô lại đi dỗi anh ta?!
Mắt thấy vừa mới rồi còn giống như gà mái bảo vệ con, chỉ chớp mắt liền nhát cáy lùi lại phía sau Thích Thất, Hàn Triều buồn cười, đã không còn tâm tình bực bội khổ sở nữa.
Cúi đầu dựa vào trên người Thích Thất, giả vờ suy yếu: "Đại ca, thật xin lỗi, dị năng của tôi quá yếu."
Dị năng yếu không phải Hàn Triều sai, anh như vậy liền không khỏi quá hùng hổ dọa người, không thấy được đây suy yếu đến không đứng nổi sao?
Nhận thấy được ánh mắt khác thường từ bốn phía, Hàn Tiến bực bội, không thể hỏi thêm một chút. Thôi, tùy tiện đi, may mà lần này không có gì tổn thất.
"Đều về xe nghỉ ngơi đi, chúng ta trong chốc lát lại xuất phát." Nói xong, Hàn Tiến xoay người đi.
Thời tiết nói lạnh liền hoàn toàn lạnh xuống, mạt thế đến, không biết là do mưa sao băng hay vì cái gì, các đới khí hậu nhiệt ôn hàn đới các loại đều biến đi, địa cầu chỉ còn hai cực, đã không có bốn mùa mà chỉ có mùa hạ và mùa đông.
Thời tiết khiến lòng người cũng lạnh lẽo, Thích Thất mặc áo lạnh thật dày ngồi ở cửa sổ, hướng tới cửa sổ hà hơi một ngụm, sau đó lau đi hơi nước, ngơ ngác nhìn ra ngoài. Bọn họ từ trấn nhỏ ra tới giờ đã 3 ngày, lộ trình cũng đã đi được một nửa tỉnh S, sắp tiến vào tỉnh J.
Trong sách nói, không lâu sau khi bọn họ tiến vào tỉnh J sẽ gặp được người bị phái đi làm việc bị cường bạo, tùy tùng của nữ chủ, nữ phụ số hai – Lam Tiểu Điệp.
Nguyên văn nói, đội ngũ đi ngang qua một thôn nhỏ, Hàn Triều, Triều Hổ hai người cùng đội ngũ phân công nhau đi tìm vật tư, Hàn Triều thả ra tinh thần lực thăm dò được ở một nhà thôn dân có người bị bắt sắp bị cưỡng ɖâʍ Lam Tiểu Điệp. Bọn họ cứu Lam Tiểu Điệp ra, sau đó cô năn nỉ đi tìm nữ chủ, cũng nói cho bọn họ biết nữ chủ có dị năng hệ chữa trị thật quý giá, Hàn Tiến muốn nhìn xem liền mang Lam Tiểu Điệp đi tìm, kết quả đội ngũ của nữ chủ cũng chỉ còn một mình cô ta, bọn họ liền mang Lam Tiểu Điệp và nữ chủ cùng nhau lên đường đi căn cứ thành phố J.
Lam Tiểu Điệp được Triều Hổ cứu, sau đó liền yêu thích anh ta, đáng tiếc Triều Hổ lại âm thầm thích nữ chủ, cho đến khi sau này Triều Hổ vì cứu nữ chủ mà ch.ết, Lam Tiểu Điệp cũng không lập gia đình, một người đi theo bên người nữ chủ cho đến nguyên văn kết thúc.
Đương nhiên, hiện tại cách thời gian mà Triều Hổ cứu nữ chủ còn rất lâu, rốt cuộc cô cái thân nữ phụ còn chưa bị đàn thây ma ăn luôn, nghĩ đến về sau Triều Hổ sẽ trơ mắt nhìn cô bị thây ma ăn mà không cứu, Thích Thất quay đầu lại hung hăng trừng mắt liếc Triều Hổ một cái, đáng lẽ không nên làm cho anh ta nhiều đồ ăn ngon như vậy.
Bỗng dưng bị trừng, Triều Hổ gãi gãi đầu, trừng anh làm gì? Anh không phải đồng ý để cô ấy và thiếu gia nhà anh ở bên nhau sao?
"Hàn đội, phía trước có người đón xe." Lái xe Chu Đại Sơn ngừng xe lại.
Đón xe? Hiện tại còn có người đi bộ sao? Không sợ bị thây ma truy? Hay là xe bị hư?
Thích Thất vươn đầu ra nhìn về phía trước, có xe ngăn trở tầm nhìn cô không xem được rõ, chỉ biết phía trước là một đoàn xe, có xe hơi, có minibus, còn có một chiếc xe việt dã.
Phụ trách ngoại giao Triệu Tín xuống xe đi tới giao thiệp với bọn họ, Thích Thất cũng không ngồi bên cửa sổ phát ngốc nữa, cô trở lại bên người Hàn Triều. Anh đưa cho cô một bao hạt dưa để cô cắn chơi, hiện tại đồ ăn vặt của cô căn bản đều là bánh quy, hạt dưa, khoai lát, những thứ có thể trữ thời gian dài, còn những thứ như bánh kem, trái cây, điểm tâm đều không thể lấy ra trước mặt người khác được.
Tự mình thả ra một ly nước, trời quá lạnh cô cầm đi chỗ Triều Hổ nhờ đun nóng, ăn nhiều bữa cơm của mình như vậy, còn thấy cô nguy hiểm mà không cứu, nếu cô không lợi dụng sai sử anh ta một chút thì thật là quá hại.
"Không làm, dị năng của tôi phải lưu trữ để diệt thây ma." Biết ý đồ của Thích Thất, Triều Hổ cự tuyệt.
"Ai, anh như thế nào lại như vậy, nhanh lên hâm nóng cho tôi." Thích Thất gấp gáp nhìn chằm chằm, buộc Triều Hổ phải làm việc cho cô.