Chương 26: Nữ chủ
Lúc cô đang đuổi theo Triều Hổ đùa giỡn, Triệu Tín dẫn hai người phụ nữ cỡ chừng 23, 24 tuổi lên xe, đi phía trước là người mặc đồ y tá màu trắng, tóc đen dài, khuôn mặt trắng nõn, biểu tình ôn nhu ngoan ngoãn, người đi sau có vẻ hoạt bát rộng rãi, tóc ngắn màu nâu, cũng mặc đồ y tá, ngũ quan tuy bình thường nhưng đôi mắt lại linh động có thần.
Hai người có điểm chật vật, quần áo y tá nhìn qua dơ hề hề, nhưng ở mạt thế các cô ấy mặc như vậy cũng là ít thấy được, sạch sẽ ngăn nắp.
Mạt thế đến, tài nguyên nước thiếu thốn làm cho đa số con người đều dơ dơ hề hề chật vật, phần lớn còn không có nước uống, ai sẽ lãng phí dùng nước đi rửa mặt.
Thích Thất nhìn chằm chằm đánh giá hai người, trang điểm như thế này, cái dạng này, giống như đã gặp qua ở đâu...
Thật mau nghi hoặc của cô đã được giải đáp, đem các cô lên xe, Triệu Tín nói với Hàn Tiến: "Hàn đội, xe bọn họ bị hư, còn có một chiếc không có xăng, cho nên bọn họ muốn đi theo xe buýt chúng ta đi căn cứ thành phố J."
Thấy Hàn Triều mày hơi nhíu nhíu lại, Triệu Tín biết anh không muốn xen vào việc người khác, vì thế giải thích: "Cô gái này có dị năng hệ chữa trị, nếu chúng ta đáp ứng đưa bọn họ đi đoạn đường này, cô ấy sẽ vô điều kiện trị liệu cho chúng ta."
"Hệ chữa trị?"
Mọi người đôi mắt tò mò nhìn về phía cô gái tóc đen dài, còn có dị năng đặc thù như vậy?
"Xin chào, tôi tên Bạch Thi Thi..."
"Đông...... Đang đang...... Đang đang...... Đang......"
Quần áo y tá, tóc đen dài, biểu tình vĩnh viễn ôn nhu ngoan ngoãn... Cô nên nghĩ đến, cô sớm nên nghĩ đến, mạt thế còn có ai có hình tượng này.... Đây... đây còn không phải là nữ chính sảng văn mạt thế này – có được dị năng hệ chữa trị Bạch Thi Thi?
Cái ly trong tay Thích Thất rớt xuống trên mặt đất, nhảy lên bắn vào người Bạch Thi Thi một thân đầy nước.
Động tác của cô trực tiếp cắt ngang lời tự giới thiệu của Bạch Thi Thi, ánh mắt mọi người đồng thời nhìn về phía cô, Thích Thất chân tay luống cuống, làm sao bây giờ? Không thể nào? Lần đầu tiên gặp mặt liền hất nữ chủ một thân ướt nhẹp, cô có thể bị nữ chủ nhớ kỹ hay không? Cô chỉ muốn ở trước mặt nữ chủ làm một cái tiểu trong suốt, tốt nhất nữ chủ xem cô như không khí, vĩnh viễn đều không chú ý đến cô.
"Tôi...... Cái kia......" Làm sao bây giờ? Ai tới cứu cứu cô? Ô......
"Thất Thất, lại đây."
Hàn Triều bị thanh âm cái ly rơi xuống đất đánh thức, mở mắt ra liền thấy Thích Thất gây họa, ngốc đứng ở kia.
Anh đứng lên đi đến, kéo Thích Thất qua nói với Bạch Thi Thi: "Ngượng ngùng, vị tiểu thư này, cô ấy không phải cố ý."
Quay đầu lại nói với Thích Thất: "Thất Thất, nói xin lỗi."
Cô gây ra họa, thân là "người giám hộ" Hàn Triều khẳng định là muốn ra giải quyết sự tình.
"Thật xin lỗi, Bạch... Bạch tiểu thư, tôi không phải cố ý."
"Không sao, chỉ là dính nước mà thôi, chỉ là, vị tiểu thư này về sau vẫn nên cẩn thận một chút, hiện tại nước thật là trân quý, đổ nước này thật sự là quá đáng tiếc." Nói xong vẻ mặt tiếc hận mà nhìn.
Đáy mắt Hàn Triều chợt lóe ám quang, trên mặt không lộ thanh sắc, nói: "Tiểu thư có thể không so đo thật sự là quá tốt, cô gái này ỷ vào chính mình là hệ thủy, mỗi ngày làm rớt, quăng ly khắp nơi, cũng không biết hiện tại có bao nhiêu người không có nước uống."
Người này từ chỗ nào ra tới? Không phải làm ướt cô ta một chút, Thất Thất đều đã xin lỗi, cô ta còn đào hố đẩy Thất Thất, nói cái gì tài nguyên nước trân quý, lãng phí quá đáng tiếc, nếu là cùng đội ngũ với nhau nghe cô ta nói như vậy khẳng định là sẽ bất mãn với Thất Thất, anh muốn nói cho cô ta biết, cô cho rằng nước trân quý, nhưng bọn họ không thèm để ý chút nước này, nước nhiều đến nỗi mỗi ngày lấy ra chơi cũng được.
Mọi người nhìn về phía Bạch Thi Thi, ánh mắt cũng có chút khác thường. Bọn họ là bộ đội đặc chủng, được huấn luyện chuyên nghiệp, tuy không nhìn kỹ nhưng do thói quen nghề nghiệp, nhất cử nhất động của Bạch Thi Thi đều ghi vào trong mắt, từ lời nói đến động tác tứ chi đều có thể thấy được ý đồ của cô.
Mà Bạch Thi Thi nghe Hàn Triều nói xong, trên mặt biểu tình cứng đờ ra, sau đó nhanh chóng khôi phục, không nói gì nữa mà đứng qua một bên.
Nhân tinh Triệu Tín thấy một màn như vậy, mắt lắc lư một chút, biểu tình trở nên hơi xa cách: "Bạch tiểu thư, muốn đi đổi quần áo trước hay không? Hiện tại thời tiết lạnh, mặc y phục ẩm ướt sẽ dễ dàng sinh bệnh, có chuyện gì chúng ta có thể nói sau."
Tuy nói dị năng hệ chữa trị rất kỳ lạ, nhưng Bạch tiểu thư này vừa thấy liền biết không phải thứ dễ lo, lưu cô ấy ở đội ngũ không nhất định là lựa chọn tốt. Còn nữa, tuy rằng lúc trước anh xem Thích Thất không quá thuận mắt, cảm thấy phụ nữ bị bao dưỡng có thể tốt ở chỗ nào, nhưng một thời gian ở chung anh cũng biết được cô gái này xác thật không tồi, Triều thiếu cũng để bụng lo lắng cho cô ấy, anh là trung thành với Hàn gia, đối với người tương lai có khả năng trở thành thiếu phu nhân, đương nhiên không thể dễ dàng bị khi dễ như vậy.
"Không cần." Bạch Thi Thi hiện tại đều hối hận đến ch.ết đã nói ra những lời này, cô cũng không biết vì cái gì, vừa nhìn đến Thích Thất liền bất giác nảy sinh địch ý, hơn nữa bên người Thích Thất có người đàn ông cao lớn soái khí giữ gìn, cô liền không khống chế nổi mà nói ra những lời này nọ.
Đúng lúc này người phụ nữ tóc ngắn bên cạnh mở miệng bất mãn: "Chúng tôi nào còn quần áo có thể đổi, có thể đổi thì hiện tại sẽ không phải mặc đồ y tá."
Các cô là y tá của một bệnh viện nhỏ ở tỉnh S, ngày mạt thế phát sinh hai người vừa giao ban trở về ký túc xá, may mắn bình thường ký túc xá không có người, chỉ có cô và Bạch Thi Thi cùng ở với nhau.
Ngày thứ ba cô tỉnh lại, không có biến hóa gì, nhưng mà Thi Thi không giống vậy, cô tỉnh lại ngày thứ sáu, có được dị năng hệ chữa trị trân quý, các cô chính mình nấu cơm ăn, cho nên trong ký túc xá còn đồ ăn vặt khá nhiều, không cần lo lắng vấn đề ăn uống, cho nên vẫn ở trong ký túc xá chờ đợi cứu viện.
Kết quả không nghĩ tới, một tháng sau khi các cô cần ăn kiệm mặc, cứu viện không thấy đâu lại chờ tới thây ma thăng cấp, các cô thật vất vả chạy ra khỏi ký túc xá, trên người cũng không mang thứ gì, mà kỳ thật cũng không có gì đáng để mang, quần áo gì đó đều không có nước để giặt, dơ không thể mặc lại, bằng không cũng sẽ không mặc đồ y tá, còn đồ ăn, một tháng trôi qua đồ căn bản cũng đã ăn sạch.
Các cô chạy ra tới, gặp được đội ngũ hiện tại này, trong đội ngũ đều là người đào vong ra bên ngoài, bọn họ nghe được tin tức truyền ra muốn đi căn cứ an toàn. Gia đình cô ở tỉnh J, cô muốn trở về căn cứ thành phố J đi tìm cha mẹ, gia đình Thi Thi ở thành phố B, đi thành phố B cũng phải đi qua tỉnh J, bởi vậy Thi Thi liền quyết định cùng cô đi tới căn cứ thành phố J sau đó nhìn xem cô có muốn cùng đi căn cứ thành phố B hay không.
Đáng tiếc căn cứ thành phố J quá xa, có mấy người căn bản là không muốn đi, bọn họ đại đa số lựa chọn đi căn cứ tỉnh S, cho nên nguyên bản đội ngũ hơn 100 người, tách ra đi căn cứ thành phố J cũng chỉ còn hơn hai mươi mấy người muốn đi kiếm người nhà bạn bè. Nhưng sau khi thây ma thăng cấp trở nên quá nguy hiểm, bọn họ đi bên ngoài đã năm sáu ngày, chẳng những chưa đi ra khỏi tỉnh S, ngay cả đồng đội cũng bị giảm bớt chỉ còn mười một người.
"Tiểu Điệp, đừng nói nữa, Triệu tiên sinh thực xin lỗi, chúng ta vẫn là nói chính sự đi." Bạch Thi Thi giữ chặt Lam Tiểu Điệp không cho cô nói tiếp, các cô còn muốn đi nhờ xe bọn họ, đắc tội với họ thật không tốt.
"Chào Bạch tiểu thư, tôi là đội trưởng đội ngũ này Hàn Tiến, quần áo cô bị ướt là bị người chúng tôi làm ướt, đáng lý nên bồi thường cho cô một bộ. Hàn Triều!" Khó xử một cô gái xinh đẹp ngoan ngoãn như vậy, cũng không biết Hàn Triều nghĩ như thế nào, Triệu Tín cũng vậy, làm người ta lạnh thì mặc kệ hay sao.
Hàn Triều không sao cả cười cười, lấy ra hai bộ quần áo đưa cho hai người bọn họ, bọn họ về sau không ai thiếu nợ ai.
"Cảm ơn, chúng tôi sẽ không khách khí." Bạch Thi Thi cảm kích nhìn về phía Hàn Tiến, các cô hiện tại thật sự quá thiếu quần áo, thời tiết lạnh, các cô mỗi ngày chỉ mặc đồ y tá mỏng, khi ngủ cũng muốn bị lạnh mà tỉnh, nghĩ đến đây lại nhìn thoáng qua Thích Thất mặc áo lông dày, trong mắt hiện lên tia ghen ghét.
"Đây hẳn là Bạch Thi Thi có dị năng hệ chữa trị? Không biết có thể làm cho tôi kiến thức một chút không?" Hàn Tiến tiếp tục đề tài vừa rồi, anh thật tò mò về dị năng hệ chữa trị.
"Không thành vấn đề, chỉ là không biết trong đội ngũ có người bị thương hay không? Tôi có thể trị liệu cho họ." Bạch Thi Thi nhu nhu cười cười, nhẹ giọng trả lời.
Đối mặt với Bạch Thi Thi nhu nhu nhược nhược, biểu tình nghiêm túc của Hàn Tiến cũng trở nên nhu hòa: "Vừa vặn trong đội ngũ có người bị thương nhẹ, vậy phiền toái Bạch tiểu thư. Vương Tiểu Lợi lại đây!"
"Có mặt."
Hôm qua Vương Tiểu Lợi giúp Thích Thất nấu cơm không cẩn thận bị đứt tay, vốn dĩ miệng vết thương không lớn nhưng cậu lại ồn ào mọi người đều biết.
Vươn ra ngón tay bị thương, lại dùng mắt thường có thể nhìn tới Bạch Thi Thi dùng dị năng trị liệu nhanh chóng khôi phục ngón tay về nguyên trạng, Vương Tiểu Lợi ngạc nhiên oa oa kêu to: "Khôi...... Khôi phục, quá thần kỳ!"
Hàn Tiến cũng vừa lòng gật gật đầu, trong mắt ôn hòa như cũ: "Bạch tiểu thư, không biết các người có yêu cầu gì?"