Chương 20: Cũng chỉ hôn một chút thôi sao?
Bạch Vi lúc này đây, chợt nhận ra địch ý mà Chu Tử Nhược sinh ra đối với cô là từ đâu mà đến.
Chỉ là một cô em gái nhỏ bé, nhưng lại như một người hôn thê, thậm chí là vợ, có thể can thiệp mọi chuyện của Bạch Hiển, Chu Tử Nhược có thể nào đối với Bạch Vi không có ý kiến?
Nhưng dù là cô ta có ý kiến, thì có ích lợi gì cơ chứ? Bạch Hiển chỉ cho phép một mình em gái chiếu cố, Chu Tử Nhược có quyền nhúng tay vào hay sao?
Bạch Vi đột nhiên có chút lờ mờ nhận ra, quan hệ giữa cô và anh trai, có phải hay không ngay từ lúc bắt đầu, liền có chút khác thường?
Trước kia cô chưa từng nghĩ tới vấn đề này theo một hướng khác, chỉ cho rằng việc cô cùng anh trai ở chung, cũng là việc mà những cặp anh em khác trên thế giới này đều làm.
Anh trai nhà người khác, không được em gái quan tâm hay chiếu cố nhiều, chỉ là do tình cảm giữa hai người họ không tốt lắm thôi.
Cô chiếu cố sinh hoạt của anh trai, còn hắn thì hưởng thụ sự săn sóc đó. Nhưng cũng nghiêm khắc quản thúc các mối quan hệ khác của cô, thế giới riêng của hai người không cần bất kỳ kẻ nào chen chân tiến vào, quan hệ giữa anh trai và em gái như thế, có phải hay không vốn dĩ là không đúng?
Trong siêu thị rộng lớn, Bạch Vi đứng trước một loạt kệ để hàng hóa, nhìn tên dầu gội đầu, thất thần tự hỏi quan hệ rối như cuộn chỉ giữa cô cùng Bạch Hiển.
Bạch Hiển đẩy xe mua sắm đi tới, duỗi tay, sờ lên cái eo nhỏ, sủng nịch hỏi:
“Còn không có chọn được sao? Mỗi lần chọn dầu gội đều có thể đắn đo nửa ngày”.
“Không có nhãn hiệu lần trước chúng ta dùng…”
Bạch Vi hoàn hồn, bất động thần sắc tùy tay chọn đại hai chai dầu gội bỏ vào giỏ, lập tức xoay người, lại đối diện một đứa nhóc, cầm bong bóng chạy tới, mắt thấy liền phải đụng vào cô.
Bạch Hiển kéo lấy vòng eo tinh xảo, liền giữ chặt cô vào trong lồng ngực.
Nhóc con nghịch ngợm thuận lợi chạy ngang qua, Bạch Vi bị Bạch Hiển ôm chặt trong lòng, cô bất đắc dĩ cất lời:
“Sao ba mẹ lại để đứa bé chạy lung tung thế nhỉ?”
Bạch Hiển không có đáp lời, cúi đầu, hôn trộm một cái lên chóp mũi của Bạch Vi.
Cái hôn bất ngờ này, cứ việc chỉ là chóp mũi chịu trận, đã thành công làm Bạch Vi sửng sốt một chút. Không ngờ giây tiếp theo, Bạch Hiển lại nhẹ nhàng hôn lên môi cô.
Nụ hôn lướt qua không mang nét dục tình, chỉ mang một chút tò mò, nhẹ nhàng điểm một chút trên môi, sau đó liền nhanh chóng dứt ra.
“Anh hai…Sao anh có thể”.
Bạch Vi mở bừng đôi mắt, nhìn Bạch Hiển gần trong gang tấc, đầu óc lại bắt đầu xáo trộn từng mảng, trong lòng đột nhiên hoảng sợ.
“Đi thôi, đi tính tiền”.
Bạch Hiển sắc mặt như thường mà đứng thẳng, buông lỏng eo Bạch Vi ra, nắm lấy tay cô hướng tới quầy thanh toán.
Liền giống y như trước kia, trừ bỏ việc hắn hôn môi cô.
Không hiểu như thế nào, Bạch Vi bị Bạch Hiển nắm lấy tay, nhìn trái phải, tứ phương tám hướng, luôn có loại cảm giác như là anh hai đã làm chuyện gì đó thực xấu xa với cô. Sau đó xung quanh sẽ có rất nhiều người, dùng những ánh nhìn lạ lùng, khinh thường, châm chọc, trào phúng hướng tới anh em cô.
Nhưng mà, sự thật chứng minh là Bạch Vi lo lắng thừa thãi, bốn phía cũng không có ai cảm thấy hành động vừa rồi của bọn họ, có cái gì phải kinh thế hãi tục.
Tựa hồ
Bạch Hiển mới vừa rồi hôn phớt lên như chuồn chuồn lướt trên mặt nước, đối với bọn họ, đã nhìn mãi thành thói quen.
Bạch Vi cúi đầu, duỗi tay vuốt vuốt tóc, đi theo phía sau anh trai, tay còn bị người kia dắt ở trong bàn tay to lớn, lúc hai người xếp hàng tính tiền, Bạch Vi thấp giọng, ở phía sau tấm lưng rộng lớn thì thầm:
“Về sau không được như vậy, anh hai”.
Nàng cố ý đem hai chữ “anh hai” nhấn mạnh, dùng để nhắc nhở Bạch Hiển, cũng dùng để nhắc nhở chính mình.
Bạch Hiển quay đầu lại, hướng Bạch Vi cười một chút, trông anh tuấn như vậy, lại có chút láu lỉnh, giống như một cậu nhóc to con.