Chương 22: Em thật ích kỷ.

Bạch Vi đã thật lâu không thấy trên gương mặt anh trai, xuất hiện một nụ cười nhẹ nhàng tự tại. Cô trong tức khắc có chút ngẩn người, không rõ tâm tình của hắn vì sao lại tốt đến vậy?
Trước mặt mọi người hôn cô, liền cảm thấy cao hứng?
Thật cao hứng?


Mũi Bạch Vi có chút cay xè, dường như từ lúc cô bắt đầu có ký ức, anh trai liền chưa bao giờ hưởng thụ được cuộc sống vui tươi nhẹ nhàng như bao thiếu niên khác.


Hắn vẫn luôn tỉ mỉ tính toán, đi được một bước, các bước tiếp theo đều phải được cân nhắc chu toàn, vì cái gì nhất định phải sống mệt mỏi như vậy?


Chính là bởi vì ở nơi đầm rồng hang hổ như Bạch gia đây, đường đường chính chính có thể kế thừa gia nghiệp to lớn của Bạch gia, cũng chỉ có hai anh em Bạch Hiển và Bạch Vi.


Hắn muốn tự bảo vệ chính mình, cũng muốn che chở Bạch Vi, lấy mốc là năm hai mươi tuổi, sẽ cho Bạch Vi cuộc sống suиɠ sướиɠ như trên trời cao.


Cho nên hắn không dành được cho chính mình giây phút nào để thư giãn, hắn có được bao nhiêu thời gian cùng sức lực, đều dùng ở đám người Bạch gia, cùng đấu trí đấu dũng.


available on google playdownload on app store


Thậm chí sau khi Bạch Vi lớn lên, cô đều không đếm xuể được trên gương mặt anh tuấn ấy, thấy được bao nhiêu lần nét thống khổ.


Hắn sống nặng nề như vậy, tất cả mọi thứ đều gánh ở trên vai, phảng phất đè thật nặng thật nặng, khiến hắn càng ngày càng trở nên âm trầm. Cũng vì thế mà Bạch Vi càng khó nhìn thấy hắn nhoẻn miệng cười.


Đặc biệt là một nụ cười tự do phóng khoáng như thế, giống như gỡ xuống gông xiềng cùng phòng bị mà hắn ràng buộc quanh thân mình, được phóng thích từ sâu dưới đấy địa ngục.


Ngơ ngác nhìn chằm chằm sống lưng thẳng tắp, Bạch Vi chậm rãi đi theo dòng người xếp hàng phía trước, cô duỗi tay, nhẹ nhàng túm chặt lấy góc áo của hắn.
Nếu việc hôn môi cô, có thể làm hắn có thể vô tư lộ ra một nụ cười tươi đẹp vừa rồi, không chỗ nào gượng ép như vậy, thế thì…


Cô nguyện ý để anh trai hôn.
Hàng người vẫn tiếp tục tiến tới, khu tính tiền ở siêu thị to như vậy, giống như tường luồng nước sông nhỏ, chờ được đổ ra biển.
Rất mau, liền tới lượt bọn họ thanh toán, Bạch Hiển quẹt xong thẻ, hai tay xách theo túi đồ dùng sinh hoạt, mang theo Bạch Vi lên xe về nhà.


Đến khi bầu trời khoác lên mình tấm lụa đen tuyền, chờ Bạch Vi sắp xếp gọn gàng lại vật dụng đã mua, hắn đều đã tắm rửa xong, nhàn nhã trên giường đọc sách.
Bạch Vi sửng sốt một chút, đứng ở mép giường nhìn trộm Bạch Hiển, trong lòng do dự không biết có nên nói chuyện chia phòng ngủ ra hay không.


“Làm sao vậy? Sao còn chưa đi tắm nữa?”
Bạch Hiển nâng lên mi mắt từ trang sách đang đọc dở, nhìn Bạch Vi, đôi mắt hẹp dài mang một tia ý cười.


Hắn biểu hiện hiển nhiên như thế, Bạch Vi nhút nhát cũng không dám nói gì nữa, chỉ có thể ảo não chậm rì rì xoay người đi vào phòng tắm. Tắm rửa xong, tròng vào người váy ngủ tơ tằm, ngồi ở đầu giường bên kia.


Giây tiếp theo, Bạch Hiển tắt đèn, đem cuốn sách trong tay đặt ở đầu giường, duỗi tay tới ôm lấy Bạch Vi.
“Anh...”
Cô cơ hồ là bị anh trai ôm eo kéo lên giường, còn chưa mở miệng nói được gì, đã bị Bạch Hiển đè ở dưới thân.


Trong bóng đêm, hơi thở nóng rực của hắn bao vây quanh hơi thở của cô, Bạch Vi trong lòng hoảng đến không chịu được. Đột nhiên lần đầu tiên cảm thấy, hóa ra anh trai mình lại nguy hiểm đến thế, cô chỉ vừa mới vững vàng được tâm lý một chút thôi...


Hắn lại đột nhiên tập kích, đối với cô tràn ngập tính xâm chiếm.
“Vi Vi”.
Phòng ngủ tối đen như mực, Bạch Hiển trầm thấp thanh âm vang lên, hắn hỏi:
“Hôm nay anh hai ở siêu thị hôn em, vì sao em lại không tức giận?”
Bạch Vi cả người run rẩy, cắn chặt khớp hàm, run run nói:
“Do, do em quên mất...”


“Vậy anh lại hôn em một chút, em sẽ khó chịu sao?”
Một đôi mắt đen láy, trong bóng đêm nhìn chằm Bạch Vi, từ trên xuống dưới quan sát cô.
“Cũng chỉ hôn một chút thôi ạ?”


Bạch Vi trốn tránh tầm mắt cháy bỏng ấy, cô ở dưới thân hắn vặn vẹo, hai tay chống lên lồng ngực rắn chắc. Trong lòng đã hoảng đến mức rối tinh rối mù, lại còn cố gắng mưu toan kiểm soát cục diện hiện tại.






Truyện liên quan