Chương 30: Không cần cởi váy của em.
Bạch Hiển tuy rằng sẽ không đánh, cũng sẽ không mắng cô, thậm chí từ lúc Bạch Vi mới mười ba tuổi, bị hắn nhốt vào phòng chứa quần áo xong, hắn không còn quát lớn vào mặt cô một câu nào nữa.
Nhưng hắn lại sẽ dùng một đôi mắt kia, nhìn cô đến sởn hết vai gáy. Cứ như vậy gắt gao dùng ánh mắt khóa chặt cô, làm cô từ đáy lòng dấy lên một cỗ sợ hãi không tả thành lời.
Sau đó, nếu cô vẫn còn quậy phá, hắn liền sẽ đem cô nhấc lên, nhốt vào phòng, không quan tâm cô có van xin hắn thế nào, hắn sẽ không đem cô thả ra.
“Bây giờ có đứng lên không?”
Bạch Hiển từ trên cao nhìn xuống Bạch Vi, sự nghiêm túc chậm rãi hiện trên gương mặt anh tuấn ấy. Thời điểm này, hắn lại như một người anh gương mẫu dạy dỗ đứa em ngỗ nghịch của mình.
Không thể không nói, Bạch Vi cứng họng.
Cô tức giận đứng dậy, tự mình ra xe trước.
Sau đó đứng trước cửa ghế phụ, ôm hai tay, lạnh lùng nhìn Bạch Hiển.
“Tích”.
Bạch Hiển ấn nhanh điều khiển xe, nhìn Bạch Vi mở ra cửa xe, bước vào ngồi lên ghế, sau đó đóng sầm lại.
Em gái hắn đang rất tức giận, bị buộc đến mất hứng, muốn tạo phản, rồi lại không dám trắng trợn táo bạo mà phản kháng hắn.
Xem những phản ứng trẻ con kia khiến hắn buồn cười.
Hắn lắc đầu, rất là đau lòng tiến về phía trước, mở ra cửa xe ở ghế phụ, khom lưng giúp Bạch Vi thắt dây an toàn, rũ mắt ôn nhu nói:
“Anh đã nói với em bao nhiêu lần, lên xe điều thứ nhất phải làm là thắt đai an toàn vào”.
Nếu có thể, hắn cũng không nghĩ mình bức cô đến như vậy, hắn muốn dưới sự che chở của mình, cô vĩnh viễn đều là một cô gái đơn thuần tốt đẹp.
Trên đời này có mấy đôi anh em có thể hoàn toàn tiếp thu được lσạи ɭυâи? Nếu không phải bởi vì Bạch Vi cùng hắn không còn quan hệ huyết thống, Bạch Hiển căn bản là cũng không muốn cùng Bạch Vi đi đến bước này.
Càng sẽ không nhẫn tâm đem em gái mà hắn yêu thương bảo bọc trong tay, bức đến thế kia.
“Anh một chút cũng đều không thương em, còn quản em cài dây hay không cài hay sao?”
Bạch Vi ngồi trên ghế phụ, nhìn Bạch Hiển gần trong gang tấc, nhịn không được hốc mắt đều đỏ ửng.
Bạch Hiển nghiêng đầu lại đây, khuôn mặt anh tuấn xuất hiện một tia đau lòng, lại vẫn tâm tình cứng rắn mà hỏi:
“Anh như thế nào mà không thương em? Trên thực tế là em vô duyên vô cớ giận anh đấy chứ”.
“Em có chỗ nào vô duyên vô cớ chứ, anh hai, anh căn bản là không có suy xét đến tâm tình của em, liền nói như vậy, anh trước nay đều không nghĩ tới việc em có muốn hay không. Này không phải là những gì anh nên nói với em gái anh, còn cả đêm qua nữa, anh...”
Bạch Vi mặt đột nhiên đỏ, một đôi mắt như làn thu thủy ánh hồng lên, lên án nhìn Bạch Hiển, hắn còn nói cô vô duyên vô cớ? Vừa rồi là ai ở bên tai cô, nói muốn làm “cái kia”?
Ngày hôm qua lại là ai, đưa tay vào qυầи ɭóŧ cô, còn dùng miệng cắn ngực cô?
Liền bởi vì điều này, Bạch Vi không biết đến một ngày nào đó, cô rốt cuộc nhịn không được muốn bạo phát.
“Anh vừa mới nói cái gì?”
Bạch Hiển dứt khoát không lùi ra, vẫn ở tư thế khom lưng, đôi tay chống lên trên lưng ghế phụ, nhìn cô trong bộ dạng rối rắm, trong lòng đau đến tột đỉnh.
Hắn thật sự xấu xa, là thật sự xấu xa.
Nhưng mà, đã bức người đến tình cảnh này rồi, hiện tại không thể thu tay lại, vì thế hắn nhướng mày, nhìn môi Bạch Vi, trầm giọng hỏi:
“Anh nói là, muốn anh thao em?”
“A, anh còn nói!”
Bạch Vi duỗi tay, một phen bưng kín miệng, đá nhẹ chân hắn, sợ người khác nghe thấy.
“Anh không được nói, về sau cũng không được nói như thế”.
Bị em gái nhỏ che miệng, đôi mắt híp lại, tức khắc nhiễm một chút ý cười, kéo tay Bạch Vi xuống, hỏi:
"Liền vì cái này? Vi Vi, anh cho rằng chúng ta đã nhận thức được vấn đề, không phải em đã sớm biết anh cũng có du͙ƈ vọиɠ hay sao? Cho nên vì cái gì không cho anh hai nói? Em nói anh không suy nghĩ gì cho em? Vậy em có bao giờ nghĩ cho cảm xúc của anh? Em cho rằng bị cấm dục là vui vẻ là thoải mái sao?”.
Hắn bóp cằm cô, thấy cô lập tức liền rơi nước mắt, dứt khoát nghiêng qua một chút, ngậm lấy môi cô, trằn trọc chà đạp, môi răng nghiền áp nhau, sau đó đem bờ môi nóng bỏng, còn dính nước bọt của hắn và Bạch Vi, dịch đến bên tai cô, thấp giọng nói:
“Từ lúc nào gan lại lớn như vậy? Về sau lại vì cái này mà tức giận lung tung, anh liền không chỉ nói, mà còn cùng em biến nó thành sự thật, có tin không?”
Sau đó khuôn mặt hắt rút đi ý cười, dùng một đôi mắt làm Bạch Vi quen thuộc, tràn ngập uy hϊế͙p͙ nhìn cô, nhẹ nhàng dùng ngón tay xoa xoa môi dưới mềm mại còn ướŧ áŧ trước mặt, ôn nhu nói:
“Ngoan, không được lại giận dỗi, Vi Vi của chúng ta nghe lời nhất, có đúng không này?”
Hắn đang uy hϊế͙p͙ cô!
Bạch Vi buồn bực rũ mắt, “Ưm” một tiếng, cô biết hắn không đùa, chính là cô không dám phản kháng, cô đã quen bị hắn khống chế, cũng đã quen thuận theo tính tình của hắn.
Đem hắn chọc giận, hắn thật sự sẽ làm thật.
Cho nên, Bạch Vi hấp hối giãy dụa mà khịt mũi, liền cứ ở dưới trấn áp không chút thương hại của anh trai, chịu trận.