Chương 32: Anh hai đại phôi đản.

Trong tình huống bình thường, hơi giận dỗi một chút cũng không sao, nhưng thật sự muốn xé to chuyện, khiến Bạch Hiển nóng giận, cô liền cửa đều ra không được.
Nhưng đây vẫn là khi Bạch Hiển xem cô là em gái ruột, đổi thành hiện tại thử xem?


Nghĩ đến có khả năng Bạch Hiển bây giờ sẽ nổi trận lôi đình, Bạch Vi cả người đều run cầm cập.
Còn nói... muốn “ngủ” cùng cô, là thật sự “ngủ” cô, liền không thể rủ lòng thương xót một chút hay sao?


Đối đãi em gái hay phụ nữ, Bạch Hiển hiện tại không có thể hiện ra bất luận sự khác nhau nào, thế thì cô cần gì phải làm người phụ nữ của hắn? Làm em gái không tốt hơn sao?
Bạch Vi rất muốn xem như chuyện gì đều không hiểu, suốt đường đi về nhà cũng chẳng buồn hé răng.


Dì giúp việc nghe được từ phía huyền quan có tiếng mở cửa, vội vàng lau tay đi ra, thấy Bạch Vi đang cởi giày, Bạch Hiển đứng phía sau, đôi tay đều nhét trong túi quần âu màu xám, quan sát từng cử chỉ hành động của cô.
“Ngài Bạch, phu nhân, hai người đã trở lại”.


Dì cười cười, tiếp đón Bạch Vi cùng Bạch Hiển, Bạch Hiển nhàn nhạt lên tiếng đáp lại, Bạch Vi vẫn lặng im không mở miệng, mang dép vào liền trực tiếp đi lên lầu.


Dáng vẻ kia của cô, làm dì giúp việc thực lo lắng, cảm thấy ban đầu hai người thỏa thuận ra ngoài đi xem phim, phu nhân trở về mặt đều nghiêm trọng ủ rũ, biểu tình của ông chủ cũng nhàn nhạt, là vừa mới cãi nhau sao?
“Không có việc gì, dì cứ làm việc đi”.


available on google playdownload on app store


Bạch Hiển lúc này mới tiến về phía trước, nhanh chóng đổi sang dép ở nhà, ý bảo dì không cần phải xen vào.
Xong xuôi, hắn liền đi theo Bạch Vi lên tầng hai, mở cửa vào phòng ngủ của hai người.


Bạch Vi rũ mắt đi tới, giúp Bạch Hiển đem âu phục cởi ra, xoay người đi vào phòng giữ quần áo, chuẩn bị tìm túi giặt bỏ vào, ngày mai đem đi giặt sạch.
Còn chưa đi được vài bước, eo thon đã bị Bạch Hiển một phen kéo lại, ôm về trong lòng, cúi đầu hỏi nhỏ:
“Em còn giận hửm?”


“Không có”.
Đi không được, Bạch Vi cũng chẳng thèm đi nữa, bắt đầu giúp Bạch Hiển cởi nút thắt ở cổ áo, hôm nay hắn chỉ cùng cô đi xem điện ảnh, cho nên cà vạt đã bị hắn một tay gỡ xuống từ buổi chiều.


Bạch Hiển rũ hàng mi dày, dùng một đôi mắt đen sâu không thấy đáy nhìn cô, sau một hồi, hắn hỏi:
“Có nhớ anh hai đã từng nói gì với em không?”


Bạch Vi bị Bạch Hiển vòng chặt trong khuỷu tay, nhấp môi không nói lời nào, hắn từng nói rất nhiều thứ, sao cô có thể xác định hắn muốn ám chỉ gì chứ?


“Bạch gia hiểm ác, em cùng anh, trừ bỏ lẫn nhau, không thể dựa vào ai khác. Có rất nhiều thời điểm, em thích, cũng không thể trắng trợn táo báo biểu lộ mình thích cái gì, em không thích, cũng không thể rõ ràng thông báo cho người khác biết em chán ghét nó”.
Bạch Hiển cúi đầu hỏi cô:


“Cho nên, Vi Vi, em tức giận hết cả ra mặt như vậy, ngay cả dì giúp việc cũng nhìn rõ là em không vui, em cho rằng mắt anh mù sao?”
“Em không có giận mà!”
Hiển nhiên, Bạch Vi bắt đầu biện hộ, hai tay cô chống trên ngực Bạch Hiển, cánh tay mảnh khảnh còn treo áo ngoài âu phục của hắn.


“Em chỉ là...không nghĩ ra được”.
“Không nghĩ ra cái gì?”
“Anh hai, anh muốn em làm người yêu của anh phải không?”
Lúc này lại đến phiên Bạch Hiển câm như hến, hắn rũ mắt, cẩn thận nhìn biểu tình trên mặt Bạch Vi, được rồi, hắn không rõ Bạch Vi nói ra những lời này là muốn làm gì.


“Vậy anh nói cho em biết, người yêu cùng em gái, khác nhau ở chỗ nào?”
Bạch Vi ngước mắt, nhìn Bạch Hiển, cặp mặt kia long lanh sáng ngời, thậm chí như ẩn chứa một dòng nước mắt vô hình.


“Anh quản thúc em từ nhỏ đến lớn, em hiểu rõ đây là vì bảo vệ em, không để người trong Bạch gia thương tổn. Nhưng mà anh hai, có phải làm người yêu của anh, có thể được đến càng nhiều khoan dung? Chúng ta cần phải nói cho rõ ràng, vì cái gì bạn trai của người khác, trong tình huống bạn gái phát giận, đều đi an ủi dỗ dành? Còn anh thì sao?”


“Đúng vậy, chúng ta đúng thật là phải nói rõ ràng”.
Bạch Hiển gật đầu, hắn vẫn luôn cảm thấy chính mình thân là anh cả, đã có vẻ thực hiểu lý lẽ rồi, trong phạm vi thích hợp, hắn nguyện ý cùng cô nói đạo lý gì đó, vì thế lại nói:


“Vậy em nói cho anh, trước công chúng, em ngồi xổm trên mặt đất, giận dỗi là cùng anh nói đạo lý?”
Giữa bọn họ không có bất luận kẻ nào, chỉ có lẫn nhau, điều này hình thành nên hình thức ở chung độc đáo cùng phong bế của hai anh em, bởi vì bọn họ từ nhỏ chính là như vậy.


Hắn đối với Bạch Vi, vừa là anh trai vừa là một người ba, hắn sủng cô yêu cô thương cô, cũng giáo huấn cô giám sát cô quản chế cô.
Hắn muốn em gái trở thành người yêu hắn, nhưng điều này cũng không đại biểu cho việc, cô có thể thoát khỏi những quy củ mà hắn kỳ công định chế.


Bé con, ngồi xổm trên mặt đất cáu kỉnh, đây là thái độ muốn nói đạo lý? Đây là vô lý áp chế hắn đi vào khuôn khổ.






Truyện liên quan