Chương 37: Vi Vi đã chết như thế nào.
Bạch Hiển nghiêng người dựa vào khung cửa, nâng cánh tay lên, gõ gõ mặt kính đồng hồ Cartier, mặt vô biểu tình mà hỏi:
“Chơi mấy tiếng rồi?”
Bạch Vi phạm sai lầm bị bắt tại trận, cúi đầu không dám nói ra lời nào. Anh trai chưa bao giờ cho phép cô ngồi máy tính quá lâu, bởi vì như vậy không tốt cho đôi mắt.
Nhưng từ buổi trưa hôm nay, cô vẫn luôn ngồi trước máy tính, mãi cho đến lúc này…
Ngoài cửa sổ trời đã tối đen.
“Mắt em không mỏi à?”
Bạch Hiển dựa vào khung cửa, ngón tay thon dài sạch sẽ chọc chọc trán Bạch Vi, trong lòng hơi nóng giận, lạnh giọng nói:
“Anh nói với em những gì? Tối như vậy cũng không thèm bật đèn lên, còn muốn dùng mắt nữa hay không?”
“Em quên mất…”
Bị anh trai la rầy, cô bé mải mê chơi game Bạch Vi cúi đầu, hơi kéo góc áo Bạch Hiển, ngẩng đầu, đáng thương mà nói:
“Anh hai, em không dám như vậy nữa”.
Dứt lời, cô đến gần Bạch Hiển hơn một chút, đôi tay túm chặt góc áo của hắn, nhẹ nhàng kéo hắn lại gần mình.
“...”
Bạch Hiển trầm mặc mà đứng thẳng lưng, hắn biết, cô đây là đang làm nũng.
Lúc trước Bạch Vi phạm lỗi bị bắt quả tang, Bạch Hiển sẽ cấm không cho Bạch Vi lên mạng, thậm chí trực tiếp cấm Bạch Vi bước vào thư phòng chạm máy tính, lại nhốt cô trong phòng vài ngày.
Cô từ trước đến giờ đều sẽ không nhẫn nhục chịu phạt, luôn nũng nịu với hắn. Nói về sau sẽ không tái phạm, cầu tha thứ, tìm cớ, kế tiếp lại khóc sướt mướt, muốn bao nhiêu đáng thương đều có bấy nhiêu.
Mềm lòng thì tất nhiên sẽ có, nhưng Bạch Hiển biết, không thể biểu hiện ra ngoài là mình mềm lòng. Nếu không cô nương này sẽ ngựa quen đường cũ, lần sau tái phạm liền không chỉ chơi trong một buổi chiều, cô sẽ không hề tiết chế mà chơi tới bến, còn có khả năng chơi suốt một đêm.
Cửa thư phòng, Bạch Vi kéo Bạch Hiển lại gần mình, ngăn không được mà run rẩy, dựa đầu vào ngực anh trai, nhẹ giọng nói:
“Anh hai, không phải em cố ý, anh đừng nóng giận, lâu rồi em cũng không có như vậy, chỉ một lần duy nhất này thôi, mắt sẽ không hỏng…”
Nhận thấy được Bạch Hiển trầm mặc, Bạch Vi cũng không biết loại phương pháp cô hay dùng này hiện tại đã mất đi hiệu quả. Cô rất sợ hắn nhíu mày, từ sau khi trở thành vị hôn thê của hắn, Bạch Vi càng ngày càng không thể nắm bắt được tâm tình của Bạch Hiển.
Lúc trước, cứ làm nũng một chút, cầu tình một chút, nếu lỗi nhỏ Bạch Hiển sẽ buông tha, lỗi lớn thì cùng lắm hắn sẽ không cho cô đụng đến máy tình khoảng hai ngày.
Sao hôm nay chiêu đầu tiên lại không hiệu nghiệm rồi?
“Anh, anh hai~”
Bạch Vi cọ cọ hai cái lên lồng ngực hắn, ngẩng đầu lên trông giống như một chú mèo con, muốn nhìn biểu tình trên mặt anh trai, lại đột nhiên bị hắn đẩy ra, đè trên cánh cửa thư phòng dày nặng.
Giây tiếp theo, môi hắn rơi xuống, đè nặng môi cô làm càn mà hôn hít.
Hiển nhiên, Bạch Vi không đem lời hắn nói để trong lòng, thân phận địa vị của cả hai đều thay đổi, cô hoàn toàn không biết chính mình làm ra những hành động này, ý nghĩa việc gì.
Còn xem mình là em gái nhỏ mà giở trò làm nũng trước mặt “anh trai” sao?
Bạch Hiển dùng hành động thực tế nói cho cô biết, điều đó là không được.
Ngay từ đầu, cô theo phản xạ mà giãy dụa. Sau đó, lại nhớ tới chính mình nên nhận mệnh, liền chậm rãi không đẩy hắn nữa, thân mình dần dần mềm, nội tâm đột nhiên kì diệu mà nhớ đến một câu.
Sinh hoạt tựa như cưỡиɠ ɠiαи, nếu không thể cự tuyệt, vậy không bằng cứ nằm hưởng thụ.
Bạch Vi nhắm mắt, có chút buồn cười, đôi tay không tự giác mà leo lên vai anh trai, vòng qua sau cổ hắn, bị động mà thừa nhận nụ hôn của hắn.
Trên người hắn có hương bột giặt thoang thoảng, anh trai cơ hồ không sử dụng bất cứ loại nước hoa gì, cũng không hút thuốc, ra ngoài nếu có thể không uống rượu thì sẽ không uống.
Vì vậy, khi hắn tiếp cận Bạch Vi, cô ngửi được mùi bột giặt thơm nhẹ, trộn lẫn với mùi hương thân thể của hắn, trong lòng không hiểu vì sao lại hơi hơi run sợ.