Chương 67

Mấy ngày nay cô thực sự rất bận, hiện tại mới coi như có thể nghỉ ngơi thư giãn một lát.
Đầu bếp Chu ở trong bếp bưng đồ ăn đã để lại ra, đàn ông một bàn, đàn bà một bàn, mỗi bàn nói chuyện trên trời dưới đất, không ngừng gắp đồ ăn bỏ vào cái bụng trống rỗng.


Trong tất cả các món ăn do đầu bếp Chu làm, Trương Thiên thích nhất là món thịt kho tàu, béo nhưng không ngấy, ngoài giòn trong mềm, trong đồ ăn của họ còn thêm trứng gà và tàu hủ ky nấu chung với nhau.


Tiệc xong vẫn còn thừa lại một ít đồ ăn, Chung Quyên trực tiếp chọn đồ ngon ra mấy bát cho họ hàng đến giúp đỡ mang về.
Ở thời đại này, không ai lại ghét bỏ món ăn ngon có chất béo, kể cả đó là đồ người khác ăn thừa.
Hơn nữa, trong những món ăn này còn có rất nhiều thịt.


Sau khi dọn dẹp xong nhà bếp và sân vườn bừa bộn, sắc trời đã hoàn toàn tối sầm lại, mệt mỏi nguyên một ngày, Trương Thiên ngâm chân rồi đi ngủ, hôm nay cô thực sự rất bận rộn.


Khi Trương Thiên tỉnh lại thì mặt trời đã lên cao, những người khác trong nhà đều đã ra ngoài, chỉ còn lại cô, chị dâu Cả Lâm An và bà nội ở nhà.
Trong lòng Trương Thiên đang nghĩ về chuyện của nhà chị dâu Cả, ăn cơm xong thấy Lâm An không bận bịu gì, cô bèn bước lại gần.


Trương Thiên cũng không vòng vo mà đi thẳng vào vấn đề.
“Chị dâu Cả, chuyện bên nhà chị đã xử lý được chưa ạ?”
Lâm An sửng sốt một lát, sau đó khóe miệng cong lên, nở một nụ cười cảm kích.


available on google playdownload on app store


“Nói đến chuyện này, chị phải cảm ơn em Ba rồi, nếu em không báo trước cho chị biết, chị gọi điện về bảo gia đình giấu đồ đi, có lẽ gia đình chị bây giờ đã phải xuống nông trường rồi.”


Trong mắt chị ấy hiện lên một tia sợ hãi khi nghĩ lại, ngày hôm sau chị ấy gọi điện về, người nhà cũng gọi lại.
Ba mẹ chị ấy lúc đó tuy nghi ngờ nhưng vẫn làm theo lời dặn của con gái, không ngờ vừa thu dọn nhà xong, buổi chiều thế nhưng có Hồng Tụ Tử đến khám xét.


Những người đó lục tung cả căn nhà mà không tìm được đồ gì nên chỉ có thể tức giận bỏ đi, gia đình chị ấy cũng thoát nạn.
Nếu chị ấy gọi muộn hơn chút thì có lẽ đã là một kết quả khác rồi.


Lúc này trong lòng Lâm An hoàn toàn không thể bày tỏ lòng biết ơn của mình đối với đứa em chồng này bằng lời, chỉ có thể khắc ghi trong lòng, đến thời điểm thích hợp sẽ nghĩ cách báo đáp.


Đối với Trương Thiên, cô không cần báo đáp gì, chỉ cần đời này anh Cả có thể bên nhau hạnh phúc đến già cùng với người anh ấy yêu sâu sắc, đó đã là sự báo đáp tốt nhất đối với cô.
Rất nhanh đã đến ngày vợ chồng Trương Hồng Vũ rời đi.


“Hai đứa phải sống cho thật tốt, nếu thiếu gì thì cứ gửi điện báo về, mẹ sẽ gửi qua cho con.”
DTV
Chung Quyên kéo tay con trai, hốc mắt đỏ hoe.
Trương Hồng Vũ trong lòng nặng trĩu, nắm lấy bàn tay của mẹ.


“Mẹ yên tâm, chúng con nhất định sẽ sống tốt, ba mẹ ở nhà cũng phải giữ gìn sức khỏe, sau này có cơ hội chúng con sẽ về thăm mọi người.”
“Được rồi được rồi.”
Trương Đại Ngưu đứng dậy đưa túi cho cháu trai.
“Xe tuyến sắp đến rồi, con xem có còn quên gì không.”


Trương Hồng Vũ lắc đầu, đeo ba lô lên.
“Chúng con đi đây, mọi người ở nhà giữ gìn sức khỏe nhé.”


Trương Thiên trong lòng cũng nghẹn ngào, lúc này người đã đi xa, mấy năm nữa cũng không biết có thể trở về hay không, nếu sau này không có việc gì lớn, cô cũng sẽ không thể gặp được anh Cả.
“Đi đường cẩn thận nhé!”
Sau khi nhìn hai người rời đi, Trương Thiên theo mẹ Chung Quyên trở về phòng.


Chung Quyên ngồi trên ghế hồi lâu mới bình phục lại tâm trạng kích động của mình, nhìn về phía con gái.
“Sắp đến lúc thu hoạch ngô rồi, e rằng con cũng không giúp được, hay là con đến chỗ chị dâu Hai để giúp chăm sóc cháu đi?”






Truyện liên quan