Chương 68
Trương Thiên thực ra cũng có ý này, kiếp trước khi cô học đại học đến nhà bạn chơi, đã từng xuống ruộng làm nông, biết công việc đồng áng không hề dễ dàng.
Ngoài ra, cô cũng muốn thử tìm một công việc, nếu không tiền trong túi luôn không thể lấy ra, cũng không thể mang đồ về nhà cải thiện cuộc sống.
“Thật ra con muốn tìm một việc làm, không nhất thiết phải là công nhân chính thức, công nhân tạm thời cũng được.”
Trương Thiên nhẹ nhàng nói.
“Tìm công việc?”
Chung Quyên trông có chút do dự.
Tìm việc không dễ, có người tốt nghiệp cấp 3 cũng không tìm được việc làm, con gái bà ấy còn chưa tốt nghiệp cấp 3, e là còn khó hơn.
Trương Thiên bèn an ủi mẹ mình:
“Mẹ yên tâm đi, con chỉ đi tìm việc lúc rảnh rỗi khi giúp chị dâu Hai chăm cháu, cho dù không tìm được cũng sẽ không thất vọng, dù sao thì tìm việc làm cũng không dễ chút nào.”
Lúc này có thể tìm được việc làm ở huyện thành, tương đương với việc thi công chức đỗ đạt ở đời sau vậy, vừa hiếm lại vừa khó.
Nhưng việc gì cũng phải thử trước, nhỡ may lại thực hiện được thì sao?
“Trong lòng con có suy nghĩ này là rất tốt.”
Chung Quyên cũng yên tâm phần nào, nhưng không quên lên tiếng dặn dò:
“Nếu thật sự không tìm được thì về nhà, gia đình cũng không phải không nuôi được con, hiện tại chỉ cần có thể làm việc thì không phải lo lắng không có lương thực ăn, cùng lắm thì vất vả một chút thôi.”
Cuộc sống bây giờ đã khá hơn mấy năm trước rất nhiều, gia đình cũng không coi là giàu có, nhưng ít ra chuyện cơm ăn áo mặc không phải lo lắng.
Trương Thiên hiểu lời mẹ nói, trong lòng dâng lên một dòng nước ấm, cả người như đang nằm trong suối nước nóng ấm áp vào mùa đông, vô cùng thoải mái.
Từ nhỏ lớn lên trong cô nhi viện, cô khao khát nhất chính là sự ấm áp của gia đình, giờ đây cô lại cảm nhận được điều đó ở một thế giới khác.
Cho dù hiện nay mọi thứ không sánh bằng mấy chục năm sau, nhưng Trương Thiên cũng hoàn toàn cam tâm tình nguyện.
Sau khi kể cho gia đình nghe về dự định của mình, ngày hôm sau cô bèn mang theo một túi lớn đựng đồ mang cho chị dâu Hai, khởi hành tới huyện thành.
Vừa đi đến một nơi không người, Trương Thiên lập tức để đồ đạc đang xách vào không gian siêu thị, cõng đống đồ nặng hơn chục cân đi bộ hơn một tiếng đồng hồ, mẹ Chung Quyên đúng là quá đề cao cô.
Hôm nay chỉ đơn thuần là tới huyện thành, không cần gấp gáp đi đường như trước, Trương Thiên dứt khoát lấy máy ảnh ra, nhìn thấy thứ gì thú vị là lại chụp vài tấm, như vậy đợi khi già rồi còn có thể lấy ra để ôn lại kỷ niệm.
Đang xem vui vẻ thì lại đột nhiên nghe thấy những tiếng rên rỉ đau đớn của bà lão từ phía trước không xa.
“Ôi chao ~ Ôi”
Trương Thiên vô thức chụp ảnh một tấm trước để tránh đỡ bà lão dậy lại bị tống tiền, khi chụp ảnh xong mới nghĩ tới, lúc này sẽ không xảy ra vấn đề tương tự như ở đời sau.
Cô nhanh chóng bỏ máy ảnh vào không gian, lại lấy ra một chiếc giỏ trống đeo lên rồi mới chạy chậm về trước.
Chỉ thấy một bà lão gầy gò nằm co quắp trong con mương ven đường, mặc bộ quần áo nông vải muslin màu xám, bên cạnh còn có một giỏ trứng gà vỡ.
“Bà ơi, bà đã rơi xuống đó bao lâu rồi? Trên người có chỗ nào không thoải mái không?”
Trương Thiên đặt giỏ xuống rồi nhảy xuống mương, cẩn thận đỡ bà lão dậy.
DTV
Bà lão chỉ cảm kích nhìn cô một cái, vẫn ôm bắp chân mình với vẻ mặt đầy đau đớn, khóe mắt thậm chí còn có vệt nước mắt.
Bà lão quá đau, thực sự không có sức để nói.
Trương Thiên nhìn bàn tay đang nắn bắp chân của bà lão, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó.
“Bà bị chuột rút chân ạ?”
Bà lão khó khăn gật đầu.
Trương Thiên khoanh chân ngồi xuống, dùng sức chà hai tay, khi lòng bàn tay ấm lên liền dùng lòng bàn tay nóng hổi xoa bóp cho bà lão.