Chương 69
Chứng chuột rút ở người cao tuổi phần lớn là do thiếu canxi, cơ thể từ đó xuất hiện hiện tượng lượng canxi xuống thấp, hình thức biểu hiện chủ yếu là chuột rút và loãng xương.
Gặp những trường hợp như vậy, cách nhanh nhất là xoa bóp và chườm nóng, bà lão không biết nên chỉ có thể dùng phương pháp bóp nắn để giảm bớt cảm giác đau đớn khó chịu do chuột rút gây ra.
Trương Thiên trong lúc xoa bóp cũng không quên giải thích cho đối phương.
“Bà ơi, bà đang bị chuột rút do cơ thể thiếu canxi gây ra, chỉ cần bổ sung thêm canxi, về sau sẽ không xảy ra tình trạng tương tự nữa.”
Nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc của bà lão, cô tiếp tục giải thích.
“Muốn bổ sung canxi thì có thể trực tiếp tìm nhân viên y tế để kê viên canxi, nếu không muốn uống viên canxi, chúng ta có thể dùng thực phẩm bổ sung như ăn chút đậu phụ, trứng gà, cá, quả óc chó, đậu phộng… Trong những loại thực phẩm này có rất nhiều canxi.”
Nói đến đây, Trương Thiên lại cảm thán một câu:
“Thật ra đồ bổ sung canxi tốt nhất là sữa bò hoặc sữa dê, đáng tiếc, cả hai thứ này lại rất khó kiếm.”
Lúc này, bà lão đã ổn hơn một chút, cuối cùng cũng có sức để nói.
“Đồng chí nhỏ, hôm nay cảm ơn cháu rất nhiều, nếu không có cháu, e là bà còn phải nằm trong cái mương này một lúc nữa.”
Bà lão nói với giọng yếu ớt.
Trương Thiên thấy bà lão đã ổn định, cô cũng cảm thấy mừng lây, bèn mỉm cười nói:
“Bà không cần cảm ơn cháu đâu ạ, dù là ai gặp phải chuyện này thì cũng sẽ đưa tay giúp đỡ thôi ạ.”
Đây là sự thật, con người bây giờ rất nhiệt tình, nhìn thấy có người ngã bên đường, phần lớn đều sẽ bước tới để hỏi han.
Cô đỡ bà lão dậy, lại nhặt chiếc giỏ dưới mương lên, nhìn vào trong thấy vẫn còn lại ba quả trứng gà còn nguyên vẹn, những quả còn lại đã không thể ‘cứu’ được nữa.
“Trứng gà bà mang theo… tiếc quá, may vẫn còn lại ba quả, đủ để nấu một đĩa.”
Trương Thiên đưa chiếc giỏ cho bà lão, trông thấy bộ dáng tiếc rẻ của đối phương, cô không khỏi có chút đồng tình.
Vào thời điểm này trứng gà rất đáng tiền, mỗi quả có thể bán được năm xu, đủ tiền đi một chuyến ô tô, trong giỏ ít nhất có mười quả trứng gà đã bị vỡ, tương đương với năm mươi xu, như vậy cũng đủ mua một hộp trái cây rồi.
“Bà ơi, bà không sao đã là điều may mắn nhất rồi.”
Trương Thiên lên tiếng an ủi.
“Đúng vậy, may là bà không sao.”
“Đồng chí nhỏ, bà họ Miêu, cháu gọi bà là bà Miêu là được.”
Bà Miêu thở dài, khóe môi nở nụ cười.
“Vâng ạ.”
Trương Thiên lại xách giỏ lên.
“Bà Miêu, bà định đi đâu vậy ạ? Cháu muốn đi lên huyện thành, nói không chừng bà với cháu lại thuận đường.”
Bà Miêu bỗng vui mừng, vỗ tay cười nói:
“Bà cũng muốn đi lên huyện thành, vậy thì chúng ta đi chung đi.”
“Được ạ!”
Trương Thiên đỡ bà Miêu đi về phía trước.
“Bà Miêu, sao bà lại rơi xuống mương vậy?”
Cô tò mò hỏi.
Chẳng lẽ là có một chiếc xe đi ngang qua, bà Miêu muốn nhường đường, không để ý nên ngã xuống?
Bà Miêu lắc đầu, nói với vẻ mặt tiếc nuối:
“Bà nhìn thấy trong mương có một con rắn, muốn bắt mang về cho con trai ăn bồi bổ thân thể.”
Rắn?!
Trương Thiên mở to hai mắt, trong lòng kinh ngạc không thôi.
Bà lão này lại dám dùng tay không bắt rắn, thật sự là quá can đảm!
Bà Miêu còn đang tiếc lúc này không còn như hồi còn trẻ tay chân nhanh nhẹn, nếu bà mà trẻ lại mười tuổi thì bây giờ con rắn kia đã nằm gọn ở trong giỏ rồi.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, lúc chia tay, bà Miêu vẫn chưa dứt chuyện, đã lâu rồi bà lão không nói chuyện vui vẻ như vậy.
“Tạm biệt bà Miêu. Sau này có cơ hội gặp lại, cháu sẽ mời bà ăn kẹo!”
Trương Thiên cười rạng rỡ nói.
DTV
Bà Miêu sửng sốt một lúc, sau đó vui vẻ bật cười nói:
“Được, lần sau để cháu mời bà ăn kẹo, còn bà sẽ mời cháu ăn trứng gà.”