Chương 70
Hai người vui vẻ chào tạm biệt, Trương Thiên rẽ vào một góc, lấy túi từ trong không gian ra, xách theo một đống đồ bước về phía nhà của anh Hai Trương Hồng Văn.
Tiếp theo, cô sẽ bắt đầu đi tìm việc làm!
Trương Thiên vừa đến nhà anh Hai thì thấy anh Hai đang lúng ta lúng túng dỗ đứa trẻ, còn chị dâu Hai bên cạnh thì đang ngủ say trên giường, nhìn quầng thâm dưới mắt đối phương là có thể biết mấy ngày nay ngủ không được ngon giấc.
Trương Hồng Văn vừa nhìn thấy em Ba thì đầu tiên là sửng sốt một lúc, sau đó như thể trông thấy cứu tinh, đôi mắt lập tức sáng rực lên.
“Em Ba, em nhanh tới giúp anh, Đông Đông lại khóc thêm lúc nữa, chị dâu em sẽ tỉnh dậy mất, mấy ngày nay cô ấy đã ngủ không ngon rồi!”
Trong lúc nói, vẻ mặt lộ rõ sự đau lòng.
Trương Thiên đặt đồ đạc xuống, thuần thục bước tới bế cháu trai nhỏ dỗ dành, không lâu sau Đông Đông đã chìm vào giấc ngủ.
“Vẫn là em có cách.”
Trương Hồng Văn lau mồ hôi, kinh ngạc nói:
“Em nói xem một đứa con gái còn chưa thành niên như em, sao lại giỏi dỗ trẻ con như vậy chứ?”
Anh ấy nghĩ mãi cũng không ra, lúc đầu khi em trai chào đời, em Ba còn chưa ôm nó một lần nào, sao bây giờ lại trông trẻ một cách thuần thục như vậy?
“Chắc là kiếp trước em đã chăm quá nhiều trẻ con, nên kiếp này khi đầu thai mới mang theo kỹ năng dỗ dành trẻ con cũng nên.”
Trương Thiên cố ý cười nói.
DTV
Thật ra lời này ở một ý nghĩa nào đó quả thực không có vấn đề gì, kiếp trước cô thường xuyên chăm các em trai em gái, do phải chăm quá nhiều, cô đã thuần thục nắm vững kỹ năng chăm sóc trẻ em, có thể dỗ một đứa bé đi vào giấc ngủ trong vòng 30 giây.
Trương Hồng Văn chỉ cho rằng em gái mình đang nói đùa, yên tâm giao đứa trẻ cho Trương Thiên.
“Nếu là thật thì quá tốt, đứa nhỏ nhà anh phải nhờ em rồi, em cứ toàn quyền quyết định đi.”
Trương Thiên vừa cẩn thận đặt đứa trẻ đang ngủ vào nôi bên cạnh vừa giải thích mục đích đến đây của mình.
“Mẹ nhờ em tới giúp việc chăm cháu để anh chị thoải mái hơn, ngoài ra, em cũng muốn thử tìm một công việc tạm thời để làm.”
Chưa đợi anh Hai mở miệng hỏi chi tiết, cô tiếp tục chỉ vào giỏ nói:
“Đây là đồ mẹ bảo em mang đến cho anh, có táo đỏ, trứng gà, khoai tây, bột mì và gạo kê, chút nữa anh tìm chỗ để đi, cẩn thận không lại bị chuột ăn mất.”
Trương Thiên vừa nói xong, Trương Hồng Văn đã lên tiếng hỏi:
“Bây giờ tìm việc không dễ đâu, ngay cả những người có quan hệ cũng không thể tìm được việc làm, em phải chuẩn bị sẵn tinh thần đấy.”
Anh ấy sợ em Ba thất vọng, giống như xưởng của họ, một khi có chỉ tiêu công việc, không phải bị sinh viên đại học chiếm thì là những người có mối quan hệ, công khai tuyển dụng rất ít, đôi khi chỉ là những vị trí ảo.
Trương Thiên cũng hiểu, cô lập tức trấn an anh Hai:
“Anh yên tâm đi, em thử tìm trước, nếu không có thì em sẽ về nhà làm ruộng.”
Cô có thể chịu được vất vả, chỉ là nếu làm việc ở nhà, cô sẽ không thể có cơ hội sử dụng tiền trong tay mình.
“Chỉ cần em suy nghĩ kỹ càng là được.”
Trương Hồng Văn cũng yên tâm, xắn tay áo đi chuẩn bị bữa trưa.
“Trưa nay em muốn ăn gì, anh nấu cho em ăn.”
Trương Thiên nhìn đồ ăn trong nhà, nói:
“Vậy em muốn ăn món bắp cải xào.”
“Anh sẽ nấu thêm một món canh cá diếc củ cải, vừa hay hôm qua thấy có bán cá nên anh đã mua hai con bỏ vào chậu nuôi, bây giờ vẫn chưa ch.ết.”
Trương Hồng Văn lấy ra một chiếc chậu nhỏ từ phòng tắm vệ sinh được ngăn cách bởi cánh cửa, trong đó có một con cá diếc to bằng lòng bàn tay người lớn.
Anh ấy dùng tay cầm mang cá mang ra ngoài xử lý.
Trương Thiên bước đi nhẹ nhàng, lấy bắp cải ra cắt để chút nữa rửa, cũng lấy một củ cải trắng ra gọt vỏ, lại bóc vỏ vài tép tỏi để dùng sau.